0 chữ
Chương 30
Chương 30: Đi, đi xem mắt
Nghe thấy câu đó, Tô Nam Thanh suýt chút nữa tức đến bật khóc.
Tim cô đau thắt, khó chịu vô cùng như thể có người đang bóp chặt trái tim cô, đau đến mức không thể thở nổi.
Cô mỉm cười rạng rỡ trong nước mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Uyển Oanh và gọi thẳng tên bà ta:“Đường Uyển Oanh, không có chuyện hòa nhau, chỉ có tôi thắng, bởi vì các người từ trước đến nay chưa từng công bằng với tôi.”
“Tô Nam Thanh!” Đường Uyển Oanh tức giận quát lên: “Dù gì chúng ta cũng là người một nhà…”
“Thế thì sao lại ký giấy đoạn tuyệt?” Tô Nam Thanh lạnh giọng chất vấn.
Đường Uyển Oanh nghẹn họng, đúng vậy, bà ta và Tô Nam Thanh đã ký giấy đoạn tuyệt rồi. Nhìn vẻ cao quý trời sinh của cô, xinh đẹp như bản thân bà ta khi còn trẻ nhưng cô lại khiến bà ta quá thất vọng.
“Tô Nam Thanh, con thật khiến mẹ thất vọng.”
“Bà chưa từng có kỳ vọng gì ở con bé thì lấy đâu ra thất vọng?” Một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn truyền đến từ không xa.
Đường Uyển Oanh quay phắt người lại, thấy Lâm Thất Thất đang dìu ông cụ Tô bước đến.
“Ồ! Ông ơi, sao lúc nãy cháu không thấy ông ở bên trong? Có bị dọa sợ không đấy?” Tô Nam Thanh quay sang ông cụ, giọng nói mềm mại ngọt ngào hoàn toàn khác với thái độ vừa rồi như thể lập tức biến thành người khác.
Ông cụ: “...”
Con nhóc chết tiệt, sao không để ông giữ chút thể diện trước mặt người ngoài chứ? Ông sao có thể bị dọa được.
Ông cụ đi đến trước mặt Đường Uyển Oanh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta: “Cút mẹ mày đi, cần thì gọi là Nam Thanh, không cần thì gọi là Tô Nam Thanh. Cháu gái ông bị các người bắt nạt đến mức này, mà còn dám nói là thất vọng với nó? Mặt mũi nào mà nói câu đó? Một nhà toàn lũ cặn bã!”
Đường Uyển Oanh sững người nhìn ông cụ. Thì ra con gái bà ta là do một người như thế này dạy dỗ… Bảo sao hành xử chẳng giống ai.
Cố Ngộ Thâm cũng nhìn ông cụ Tô. Chỉ là một ông lão bình thường… đây là ông nội của Tô Nam Thanh? Tại sao Tô Nam Thanh chưa bao giờ nhắc đến chuyện cô còn có ông nội?
“Thanh Bảo, đi thôi, đừng để phí bộ đồ đẹp này. Ông dẫn cháu đi xem mắt. Mấy hôm trước ông ra công viên đánh cờ quen một ông bạn già, cháu trai của ông ta vừa mới hai mươi lăm tuổi, rất hợp với cháu, vừa du học về đang có công ty riêng, chỉ thiếu mỗi vợ thôi.”
Tô Nam Thanh: “...”
Tình tiết này đổi nhanh quá rồi, kiếp trước hình như không có đoạn này thì phải.
“Ông ơi, cháu vừa mới thoát khỏi một mối quan hệ rắc rối, khó khăn lắm mới được độc thân, sao lại để mình bước vào nấm mồ hôn nhân nữa chứ, cháu không đi đâu.”
“Cháu ngốc à, bây giờ cháu đang ở thời kỳ trống vắng tình cảm, càng dễ tiếp nhận một người đàn ông khác. Ông nói cho cháu biết, ông xem ảnh rồi, siêu đẹp trai, siêu giàu. Về mặt nhan sắc cháu chắc chắn mê tít. Nếu không hợp, ông lại tìm thêm vài chàng trai mặt trắng cho cháu nuôi.”
Tô Nam Thanh và Lâm Thất Thất: “...”
Những lời như vậy… có thể nói trước mặt người ngoài sao?
Cố Ngộ Thâm bước đến, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông cụ Tô:
“Ông già, bây giờ Tô Nam Thanh vẫn là vợ hợp pháp của tôi, cô ấy không thể đi xem mắt!”
Ông cụ ngẩn ra, căng thẳng hỏi: “Con bé không phải bảo là đã ly hôn sao?”
Tô Nam Thanh gật đầu: “Ông ơi, trời đất chứng giám, hôm đó bọn họ ép cháu ký đơn ly hôn, ép ký giấy đoạn tuyệt. Đơn ly hôn cháu đã ký rồi, là anh ta ký trước. Ly hôn rồi, thật sự đã ly hôn rồi.”
“Ồ! Làm ông sợ hết hồn, nếu cháu còn bị ràng buộc với cái thằng khốn này, ông thật sự sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà tìm người xử lý nó.”
Cố Ngộ Thâm: “...”
Ông cụ làm ra vẻ như bị dọa: “Ly hôn rồi là tốt. Đi đi đi, gặp thử một lần, thật sự rất đẹp trai, là cháu rể tương lai mà ông hài lòng nhất đấy.”
Tô Nam Thanh biết mắt nhìn người của ông cũng không tệ, biết đâu thật sự có thể xem thử. Nghĩ đến đây, đáy mắt cô nở nụ cười:
“Đi thôi ông, đi gặp thử xem sao.”
Tim cô đau thắt, khó chịu vô cùng như thể có người đang bóp chặt trái tim cô, đau đến mức không thể thở nổi.
Cô mỉm cười rạng rỡ trong nước mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Uyển Oanh và gọi thẳng tên bà ta:“Đường Uyển Oanh, không có chuyện hòa nhau, chỉ có tôi thắng, bởi vì các người từ trước đến nay chưa từng công bằng với tôi.”
“Tô Nam Thanh!” Đường Uyển Oanh tức giận quát lên: “Dù gì chúng ta cũng là người một nhà…”
“Thế thì sao lại ký giấy đoạn tuyệt?” Tô Nam Thanh lạnh giọng chất vấn.
Đường Uyển Oanh nghẹn họng, đúng vậy, bà ta và Tô Nam Thanh đã ký giấy đoạn tuyệt rồi. Nhìn vẻ cao quý trời sinh của cô, xinh đẹp như bản thân bà ta khi còn trẻ nhưng cô lại khiến bà ta quá thất vọng.
“Bà chưa từng có kỳ vọng gì ở con bé thì lấy đâu ra thất vọng?” Một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn truyền đến từ không xa.
Đường Uyển Oanh quay phắt người lại, thấy Lâm Thất Thất đang dìu ông cụ Tô bước đến.
“Ồ! Ông ơi, sao lúc nãy cháu không thấy ông ở bên trong? Có bị dọa sợ không đấy?” Tô Nam Thanh quay sang ông cụ, giọng nói mềm mại ngọt ngào hoàn toàn khác với thái độ vừa rồi như thể lập tức biến thành người khác.
Ông cụ: “...”
Con nhóc chết tiệt, sao không để ông giữ chút thể diện trước mặt người ngoài chứ? Ông sao có thể bị dọa được.
Ông cụ đi đến trước mặt Đường Uyển Oanh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bà ta: “Cút mẹ mày đi, cần thì gọi là Nam Thanh, không cần thì gọi là Tô Nam Thanh. Cháu gái ông bị các người bắt nạt đến mức này, mà còn dám nói là thất vọng với nó? Mặt mũi nào mà nói câu đó? Một nhà toàn lũ cặn bã!”
Cố Ngộ Thâm cũng nhìn ông cụ Tô. Chỉ là một ông lão bình thường… đây là ông nội của Tô Nam Thanh? Tại sao Tô Nam Thanh chưa bao giờ nhắc đến chuyện cô còn có ông nội?
“Thanh Bảo, đi thôi, đừng để phí bộ đồ đẹp này. Ông dẫn cháu đi xem mắt. Mấy hôm trước ông ra công viên đánh cờ quen một ông bạn già, cháu trai của ông ta vừa mới hai mươi lăm tuổi, rất hợp với cháu, vừa du học về đang có công ty riêng, chỉ thiếu mỗi vợ thôi.”
Tô Nam Thanh: “...”
Tình tiết này đổi nhanh quá rồi, kiếp trước hình như không có đoạn này thì phải.
“Ông ơi, cháu vừa mới thoát khỏi một mối quan hệ rắc rối, khó khăn lắm mới được độc thân, sao lại để mình bước vào nấm mồ hôn nhân nữa chứ, cháu không đi đâu.”
Tô Nam Thanh và Lâm Thất Thất: “...”
Những lời như vậy… có thể nói trước mặt người ngoài sao?
Cố Ngộ Thâm bước đến, nghiến răng nghiến lợi nhìn ông cụ Tô:
“Ông già, bây giờ Tô Nam Thanh vẫn là vợ hợp pháp của tôi, cô ấy không thể đi xem mắt!”
Ông cụ ngẩn ra, căng thẳng hỏi: “Con bé không phải bảo là đã ly hôn sao?”
Tô Nam Thanh gật đầu: “Ông ơi, trời đất chứng giám, hôm đó bọn họ ép cháu ký đơn ly hôn, ép ký giấy đoạn tuyệt. Đơn ly hôn cháu đã ký rồi, là anh ta ký trước. Ly hôn rồi, thật sự đã ly hôn rồi.”
“Ồ! Làm ông sợ hết hồn, nếu cháu còn bị ràng buộc với cái thằng khốn này, ông thật sự sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà tìm người xử lý nó.”
Cố Ngộ Thâm: “...”
Ông cụ làm ra vẻ như bị dọa: “Ly hôn rồi là tốt. Đi đi đi, gặp thử một lần, thật sự rất đẹp trai, là cháu rể tương lai mà ông hài lòng nhất đấy.”
Tô Nam Thanh biết mắt nhìn người của ông cũng không tệ, biết đâu thật sự có thể xem thử. Nghĩ đến đây, đáy mắt cô nở nụ cười:
“Đi thôi ông, đi gặp thử xem sao.”
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
