TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Nối xương, cút ngay cho tôi

Tô Nam Thanh nhìn bà cụ, cười lạnh lùng:

“Lão phu nhân, tay của anh ta là do tôi đánh gãy đương nhiên phải là tôi nối lại xương cho anh ta. Nếu không nối lại trong vòng mười phút, anh ta sẽ thực sự trở thành một phế nhân.”

Bà cụ: “...”

Cô nói sớm thì tôi đã không ngăn cản rồi.

Đứa cháu trai này của bà nhân phẩm cũng không tệ, chỉ là cực kỳ ghét những người phụ nữ có tâm cơ nên mới đối xử với Tô Nam Thanh như vậy. Được rồi, có bài học lần này, hy vọng nó sẽ khôn ra một chút.

Thẩm Mục Khanh sững sờ, thì ra tay của anh ta vẫn có thể nối lại. Anh ta không nói lời nào, cả người run rẩy vì đau đớn, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Nam Thanh. Anh ta có thể cảm nhận được sự yếu ớt trong đôi tay mình nếu thật sự trở thành phế nhân, anh ta thà rời khỏi thế giới này mãi mãi còn hơn.

Tô Nam Thanh xoa chỗ khe xương cổ tay của anh ta, ánh mắt lạnh lẽo chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, xương tay của Thẩm Mục Khanh được nối lại.

Tay còn lại cũng được xử lý y hệt như vậy.

Thủ pháp của cô khiến mọi người trợn tròn mắt, da đầu tê dại.

Tô Nam Thanh đúng là một kẻ điên.

Một cơ hội tốt như vậy, nếu biết hạ mình một chút thì sau này có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Vậy mà cô lại chọn đắc tội với Thẩm Mục Khanh.

Thẩm Mục Khanh cử động đôi tay, hơi đau một chút nhưng đã có sức lực trở lại.

“Chết tiệt, đúng là kỳ diệu thật! Tay tôi có sức rồi.” Thẩm Mục Khanh vui mừng xoa cổ tay đau nhức, khuôn mặt sưng phù như đầu heo cười trông có phần ghê rợn.

Tô Nam Thanh lạnh lùng đứng dậy, nhìn Tống Giai Kỳ đang trợn tròn mắt: “Tống Giai Kỳ, bây giờ cô nên tự mình cầu xin Thẩm Mục Khanh tha thứ đi, dù sao thì anh ta phải chịu đau đớn này cũng là vì cô.”

Trong mắt Tống Giai Kỳ lóe lên sát ý, hận không thể băm vằm Tô Nam Thanh thành trăm mảnh. Không, không thể nào, tất cả chuyện này như đang nằm mơ, làm sao có thể xảy ra như vậy?

Mọi chuyện vốn nằm trong kế hoạch của cô ta, tại sao lại có cú lật ngược thế này? Tô Nam Thanh tìm được video từ đâu?

Theo kế hoạch của cô ta, thời điểm này bà cụ đáng lẽ không thể tỉnh lại mới đúng.

Tô Nam Thanh nói xong thì tao nhã rời đi, đến bên bà cụ, cô khẽ nói: “Lão phu nhân, tối nay thật xin lỗi nhưng nếu tôi không làm vậy, cháu trai bà sau này có thể sẽ bị hủy hoại nặng nề hơn. Chúng ta đều bị trúng cùng một loại thuốc, giải dược là do tôi điều chế nhưng thành phần của thuốc độc thì bà có, hãy điều tra xem ai đã mua, sẽ biết sau lưng là ai. Kẻ đó nhắm đến là cả nhà họ Thẩm. Còn là ai, chỉ có thể trông cậy vào bà đi tìm ra.”

Bà cụ nheo mắt, cảm kích nói: “Cô Tô, lần này thật sự cảm ơn cô. Sau này nếu có việc gì cần giúp, nhất định phải nói với tôi.”

Khí phách của Tô Nam Thanh khiến bà phải nhìn bằng con mắt khác.

Tô Nam Thanh khẽ cười, cô không có ý định dính dáng gì đến nhà họ Thẩm. Tương lai của nhà họ Thẩm sẽ bị anh trai của Tống Giai Kỳ cướp mất, Thẩm Mục Khanh sẽ chết rất thảm. Đến tận lúc chết, anh ta mới biết người mà anh ta luôn chăm sóc cẩn thận Tống Giai Kỳ mới là con ác quỷ lớn nhất.

Tiếc là anh ta biết thì đã quá muộn rồi.

Bóng lưng lạnh lùng của Tô Nam Thanh chầm chậm rời đi. Khi đến bên ngoài đại sảnh tiệc, Cố Ngộ Thâm đứng chắn trước mặt cô.

Tô Nam Thanh nhíu mày nhìn anh ta.

Cố Ngộ Thâm ánh mắt sâu thẳm: “Tô Nam Thanh, chúng ta nói chuyện đi.”

Tô Nam Thanh cười lạnh: “Nói cái gì? Cố Ngộ Thâm, bây giờ tôi mới hiểu, thì ra yêu anh chính là khởi đầu của việc hủy diệt bản thân mình. Sau này tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa, tôi chỉ yêu chính mình. Cút ngay cho tôi.”

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.