0 chữ
Chương 26
Chương 26: Phản kích, đòi lại gấp mười lần
Tống Giai Kỳ sững người, trong lòng dâng lên một tia bất an.
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn về phía cửa yến tiệc. Ai cũng kinh ngạc, chỉ có Tô Nam Thanh lặng lẽ đứng một bên.
Thẩm Mục Khanh vui mừng nhìn bà nội: “Bà nội, bà tỉnh rồi.”
Lão phu nhân Thẩm tức giận nhìn đứa cháu trai ngu ngốc của mình. Đứa ngu ngốc này, người tốt kẻ xấu cũng phân không rõ.
“Nếu bà không tỉnh lại thì cháu đã bị người đàn bà này dụ dỗ mà giao cả nhà họ Thẩm vào tay cô ta rồi.”
Thẩm Mục Khanh nói: “Bà nội, Giai Kỳ là người đã cứu bà mà...”
“Cháu câm miệng cho bà! Đồ ngu! Người cứu bà hoàn toàn không phải là Tống Giai Kỳ. Hôm đó bà bị người ta tính kế, trong hồ bơi đã bị bỏ thứ gì đó. Chưa hết, vệ sĩ của bà đột nhiên gặp tai nạn xe. Cháu rõ ràng biết bác sĩ phát hiện trong vết thương của bà có thành phần độc tố lạ, mà lại không tiếp tục điều tra, còn xem loại đàn bà này là ân nhân cứu mạng?”
“Nhà họ Thẩm chúng ta không có đứa cháu trai như cháu!”
Lời nói đầy tức giận của lão phu nhân vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tống Giai Kỳ.
Đồng tử Tống Giai Kỳ run rẩy, trong lòng thầm mắng: “Con mụ già chết tiệt này sao lại đột nhiên tỉnh lại?”
Cô ta còn đang đợi xử lý xong chuyện ở đây, rồi khiến bà ta không bao giờ tỉnh lại nữa cơ mà. Bởi vì chuyện ở hồ bơi hôm đó chính là cô ta sắp đặt để hãm hại lão phu nhân.
Thẩm Mục Khanh lần đầu tiên bị mắng, lại còn trước mặt bao nhiêu người, nhất thời thấy mất hết mặt mũi, tức giận hét lên: “Bà nội, con không hiểu bà đang nói gì…”
“Vậy thì nhìn lên màn hình phía sau cháu đi.”
Lão phu nhân ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ bấm điều khiển từ xa, chỉ thấy cảnh Tống Giai Kỳ vội vàng chạy tới nhìn quanh không thấy ai, rồi nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi, lại nhanh chóng trèo lên giả vờ như vừa cứu người rồi hét lớn gọi cứu mạng.
Khóe miệng Thẩm Mục Khanh giật giật, đúng là thằng ngu.
Tống Giai Kỳ sắc mặt tối sầm những video này chẳng phải đã bị cô ta hủy hết rồi sao? Chúng từ đâu mà ra chứ?
Tống Giai Kỳ lập tức nhìn về phía lão phu nhân giải thích: “Lão phu nhân, tôi thấy bà nằm bất động ở đó nên hoảng sợ quá mà ngã xuống hồ nhưng khi vừa bò lên là tôi đã lập tức gọi cứu mạng mà. Cả thiếu gia Thẩm cũng nghe tiếng tôi gọi mới chạy tới đấy chứ.”
Lão phu nhân cười lạnh: “Vậy cô giải thích sao về việc vệ sĩ của tôi đột nhiên gặp tai nạn xe?”
“Việc vệ sĩ của bà gặp tai nạn thì liên quan gì đến tôi?” Tống Giai Kỳ đương nhiên biết chuyện đó là do cô ta sắp xếp.
“Hừ! Chuyện vệ sĩ của tôi bị tai nạn, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng và có liên quan đến cô đấy.”
Lão phu nhân không để cô ta có cơ hội giải thích, ra hiệu cho vệ sĩ tiếp tục bấm điều khiển.
Ngay sau đó, một đoạn video khác xuất hiện.
Là cảnh Tô Nam Thanh nghe tiếng kêu cứu, nhảy xuống hồ bơi cứu lão phu nhân lên.
Mọi người: “…”
“Trời ạ, thì ra người cứu lão phu nhân là Tô Nam Thanh, Tống Giai Kỳ chỉ là kẻ chiếm công mà thôi.”
“Nhìn đoạn video vừa rồi, cô ta căn bản không phải trượt chân mà là cố tình nhảy xuống khi không có ai ở quanh đó. Đúng là mặt dày, mở mắt nói dối, cướp công người khác.”
Bên dưới, mọi người bàn tán xôn xao.
Cố Ngộ Thâm nhìn chằm chằm vào Tô Nam Thanh, lại một lần nữa hiểu lầm cô rồi.
“Tô Nam Thanh…”
Tô Nam Thanh nhìn thấy anh lại tới tìm kiếm sự hiện diện của mình, liền quay người rời đi, ánh mắt dừng lại ở Thẩm Mục Khanh đang kinh ngạc.
Ánh mắt lạnh lùng giao nhau, Thẩm Mục Khanh hơi tránh né. Nhớ tới cái tát hôm qua, lại nghĩ đến những lời tàn nhẫn vừa nói, anh chỉ thấy vô cùng xấu hổ.
Lão phu nhân nhìn Tô Nam Thanh: “Cô Tô, cô đã cứu mạng tôi, muốn gì cứ việc nói.”
Tô Nam Thanh không hề khách sáo: “Lão phu nhân, tôi không dám nhận đồ nhà họ Thẩm nhưng cháu trai bà hôm qua đã tát tôi một cái, hôm nay tôi muốn đòi lại gấp mười lần và phải chặt đứt hai tay anh ta, đó là yêu cầu của tôi.”
Mọi người cũng ngạc nhiên nhìn về phía cửa yến tiệc. Ai cũng kinh ngạc, chỉ có Tô Nam Thanh lặng lẽ đứng một bên.
Thẩm Mục Khanh vui mừng nhìn bà nội: “Bà nội, bà tỉnh rồi.”
Lão phu nhân Thẩm tức giận nhìn đứa cháu trai ngu ngốc của mình. Đứa ngu ngốc này, người tốt kẻ xấu cũng phân không rõ.
“Nếu bà không tỉnh lại thì cháu đã bị người đàn bà này dụ dỗ mà giao cả nhà họ Thẩm vào tay cô ta rồi.”
Thẩm Mục Khanh nói: “Bà nội, Giai Kỳ là người đã cứu bà mà...”
“Cháu câm miệng cho bà! Đồ ngu! Người cứu bà hoàn toàn không phải là Tống Giai Kỳ. Hôm đó bà bị người ta tính kế, trong hồ bơi đã bị bỏ thứ gì đó. Chưa hết, vệ sĩ của bà đột nhiên gặp tai nạn xe. Cháu rõ ràng biết bác sĩ phát hiện trong vết thương của bà có thành phần độc tố lạ, mà lại không tiếp tục điều tra, còn xem loại đàn bà này là ân nhân cứu mạng?”
Lời nói đầy tức giận của lão phu nhân vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía Tống Giai Kỳ.
Đồng tử Tống Giai Kỳ run rẩy, trong lòng thầm mắng: “Con mụ già chết tiệt này sao lại đột nhiên tỉnh lại?”
Cô ta còn đang đợi xử lý xong chuyện ở đây, rồi khiến bà ta không bao giờ tỉnh lại nữa cơ mà. Bởi vì chuyện ở hồ bơi hôm đó chính là cô ta sắp đặt để hãm hại lão phu nhân.
Thẩm Mục Khanh lần đầu tiên bị mắng, lại còn trước mặt bao nhiêu người, nhất thời thấy mất hết mặt mũi, tức giận hét lên: “Bà nội, con không hiểu bà đang nói gì…”
“Vậy thì nhìn lên màn hình phía sau cháu đi.”
Lão phu nhân ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ bấm điều khiển từ xa, chỉ thấy cảnh Tống Giai Kỳ vội vàng chạy tới nhìn quanh không thấy ai, rồi nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi, lại nhanh chóng trèo lên giả vờ như vừa cứu người rồi hét lớn gọi cứu mạng.
Tống Giai Kỳ sắc mặt tối sầm những video này chẳng phải đã bị cô ta hủy hết rồi sao? Chúng từ đâu mà ra chứ?
Tống Giai Kỳ lập tức nhìn về phía lão phu nhân giải thích: “Lão phu nhân, tôi thấy bà nằm bất động ở đó nên hoảng sợ quá mà ngã xuống hồ nhưng khi vừa bò lên là tôi đã lập tức gọi cứu mạng mà. Cả thiếu gia Thẩm cũng nghe tiếng tôi gọi mới chạy tới đấy chứ.”
Lão phu nhân cười lạnh: “Vậy cô giải thích sao về việc vệ sĩ của tôi đột nhiên gặp tai nạn xe?”
“Việc vệ sĩ của bà gặp tai nạn thì liên quan gì đến tôi?” Tống Giai Kỳ đương nhiên biết chuyện đó là do cô ta sắp xếp.
“Hừ! Chuyện vệ sĩ của tôi bị tai nạn, tôi nhất định sẽ điều tra đến cùng và có liên quan đến cô đấy.”
Ngay sau đó, một đoạn video khác xuất hiện.
Là cảnh Tô Nam Thanh nghe tiếng kêu cứu, nhảy xuống hồ bơi cứu lão phu nhân lên.
Mọi người: “…”
“Trời ạ, thì ra người cứu lão phu nhân là Tô Nam Thanh, Tống Giai Kỳ chỉ là kẻ chiếm công mà thôi.”
“Nhìn đoạn video vừa rồi, cô ta căn bản không phải trượt chân mà là cố tình nhảy xuống khi không có ai ở quanh đó. Đúng là mặt dày, mở mắt nói dối, cướp công người khác.”
Bên dưới, mọi người bàn tán xôn xao.
Cố Ngộ Thâm nhìn chằm chằm vào Tô Nam Thanh, lại một lần nữa hiểu lầm cô rồi.
“Tô Nam Thanh…”
Tô Nam Thanh nhìn thấy anh lại tới tìm kiếm sự hiện diện của mình, liền quay người rời đi, ánh mắt dừng lại ở Thẩm Mục Khanh đang kinh ngạc.
Ánh mắt lạnh lùng giao nhau, Thẩm Mục Khanh hơi tránh né. Nhớ tới cái tát hôm qua, lại nghĩ đến những lời tàn nhẫn vừa nói, anh chỉ thấy vô cùng xấu hổ.
Lão phu nhân nhìn Tô Nam Thanh: “Cô Tô, cô đã cứu mạng tôi, muốn gì cứ việc nói.”
Tô Nam Thanh không hề khách sáo: “Lão phu nhân, tôi không dám nhận đồ nhà họ Thẩm nhưng cháu trai bà hôm qua đã tát tôi một cái, hôm nay tôi muốn đòi lại gấp mười lần và phải chặt đứt hai tay anh ta, đó là yêu cầu của tôi.”
6
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
