TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Bị vả mặt. Ai nói là Tống Giai Kỳ đã cứu tôi?

Giọng nói lạnh lùng của Tô Nam Thanh kéo mọi người trở lại thực tại.

Tống Giai Kỳ tỏ ra tủi thân nhìn cô: “Nam Thanh, chị đang nói gì vậy? Vừa rồi em còn cầu xin thiếu gia Thẩm tha cho chị một lần đấy.”

“Không cần thiết. Sau khi bà cụ nhà họ Thẩm gặp chuyện, vệ sĩ của bà ta cũng bị tai nạn. Chuyện này trùng hợp quá mức, có người thì là cao thủ máy tính nhưng lại không phát hiện ra thật hay giả.”

Tống Giai Kỳ sững sờ.

Cố Ngộ Thâm cau mày hỏi: “Tô Nam Thanh, đến lúc này rồi mà cô còn gây chuyện sao?”

Tô Nam Thanh liếc nhìn anh lạnh lùng: “Anh là thứ gì mà cũng xứng nói tôi gây chuyện?”

“Tô Nam Thanh, cô…” Cố Ngộ Thâm nhìn vẻ xa lạ trong mắt cô, tâm trạng bực bội ngày càng khó kiềm chế.

Tô Nam Thanh nhìn về phía Thẩm Mục Khanh, lại nhìn sang đám người ăn mặc lộng lẫy xung quanh.

Ơ? Ông nội đâu rồi?

Lão già đó trốn đâu mất tiêu rồi.

Hiểu rồi, chắc là thấy cô bị ức hϊếp nên trốn đi. Trước khi vào, cô đã bảo Thất Thất đi tìm ông nội và ở bên ông. Chuyện ở đây, cô lo được.

“Thẩm Mục Khanh, bắt đầu đi.”

Ánh mắt Thẩm Mục Khanh lạnh như băng, sâu thẳm, nhìn gương mặt rạng rỡ trước mắt, anh ta có cảm giác… tay đau là cảm giác gì vậy?

Giọng anh ta vang lên lạnh lẽo: “Tô Nam Thanh, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết.”

Tô Nam Thanh mỉm cười rạng rỡ với anh ta, hàm răng trắng muốt, môi đỏ như lửa, cười lên đẹp mê hồn: “Thiếu gia Thẩm, còn nhớ lời tôi nói hôm qua không? Cái tát hôm qua, hôm nay tôi sẽ đòi lại gấp mười lần.”

Mọi người nghe cô ngông cuồng như thế, không nhịn được nữa.

“Tô Nam Thanh, cô thật độc ác, lại còn ngang ngược như vậy. Cô có biết hậu quả khi đến đây hôm nay là gì không?”

“Cô thật ác độc, đến cả người già cô cũng không tha. Loại người như cô đáng bị phanh thây, đày xuống mười tám tầng địa ngục!”

Mấy cô gái đứng gần Tô Nam Thanh nghe cô nói vậy cũng không kìm được mà lên tiếng bất bình, còn muốn lấy lòng Thẩm Mục Khanh.

Tô Nam Thanh lạnh lùng liếc qua vài người đó, không nói gì.

Mắng đi, giờ cứ mắng cho đã. Một lát nữa xem sắc mặt các người sẽ đặc sắc thế nào.

Thẩm Mục Khanh mỉa mai: “Không biết trời cao đất dày.”

Sau đó anh ta lịch sự mời Tống Giai Kỳ: “Tiểu thư Giai Kỳ xinh đẹp của chúng ta, mời lên sân khấu.”

Tống Giai Kỳ hít một hơi thật sâu. Khoảnh khắc vinh quang này sẽ khiến cô trở thành tiêu điểm của giới thượng lưu cũng mang lại cho cha cô sự ủng hộ và hợp tác không ngừng. Ngay cả Cố Ngộ Thâm cũng sẽ được lợi, từ đó sẽ càng tốt với cô hơn.

Tô Nam Thanh nhìn bóng lưng của Tống Giai Kỳ, nở nụ cười nhạt.

Cố Ngộ Thâm bắt gặp, trái tim như bị chấn động mạnh. Không phải vì điều gì khác, mà bởi Tô Nam Thanh lúc này thật lạ lẫm và xinh đẹp. Trước kia, chỉ cần có anh xuất hiện, ánh mắt cô lúc nào cũng dính chặt lấy anh. Bây giờ, cô gái từng toàn tâm toàn ý vì anh, dường như không còn muốn nhìn thấy anh nữa.

Cảm xúc của Cố Ngộ Thâm ngày càng rối loạn, anh bước vài bước đến gần Tô Nam Thanh định lên tiếng thì cô đã rẽ sang hướng khác. Cố Ngộ Thâm khựng lại, lạnh lùng nhìn theo cô bắt gặp ánh mắt đầy ghét bỏ của cô nhìn lại.

Trong ánh mắt ấy viết rõ vài chữ: “Đừng có đυ.ng vào bà đây.”

Lúc này, Thẩm Mục Khanh hăng hái giới thiệu: “Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc cảm ơn tối nay. Bên cạnh tôi là tiểu thư Tống Giai Kỳ xinh đẹp, người đã cứu bà tôi, cũng là cứu cả nhà họ Thẩm.”

Mọi người đều biết, cổ phần trong tay bà cụ nhà họ Thẩm có sức ảnh hưởng rất lớn.

Thẩm Mục Khanh nhìn Tô Nam Thanh: “Tô Nam Thanh, quỳ xuống xin lỗi. Sau khi xin lỗi xong, tôi sẽ chặt đứt tay cô, để cô không thể làm điều ác nữa.”

Tô Nam Thanh nhướng mày nhìn anh ta, không động đậy.

Cố Ngộ Thâm cau mày, Thẩm Mục Khanh làm vậy có phải quá đáng không?

Tống Giai Kỳ vội vàng nói: “Thiếu gia Thẩm, chị ấy cũng không cố ý, anh tha cho chị ấy đi.”

Tống Giai Kỳ lớn tiếng cầu xin cho Tô Nam Thanh. Lại một lần nữa giành được thiện cảm của mọi người.

“Kỳ Kỳ, chuyện này em đừng nói nữa, anh đã quyết định rồi.”

Anh ta giận dữ nhìn Tô Nam Thanh: “Tô Nam Thanh, quỳ xuống ngay, đừng làm lỡ thời gian của ân nhân cứu mạng tôi.”

Tống Giai Kỳ làm bộ lo lắng nhìn Tô Nam Thanh, định lên tiếng thì bất ngờ có một giọng nói khàn đυ.c, lạnh lùng vang lên từ cửa ra vào:

“Ai nói là Tống Giai Kỳ đã cứu tôi?”

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.