TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14: Tức giận, kéo chặn tra nam

Lúc này, Tô Nam Thanh vừa gọi điện xong với Thanh Nguyệt thì điện thoại lại reo.

Cô nhìn màn hình, lại là Cố Ngộ Thâm gọi đến, cô lập tức nổi giận. Trước đây, cô gọi cho anh thì anh thường không bắt máy, còn khi anh gọi cho cô thì cô lập tức nghe ngay. Tình yêu thấp hèn ấy, đã thấm vào tận xương tủy, làm sao có thể giành được sự tôn trọng của anh ta?

Tô Nam Thanh nhếch môi cười khẩy, ánh mắt hồ ly lộ rõ vẻ tinh ranh: Cố Ngộ Thâm, trước đây anh đối xử với tôi thế nào, bây giờ tôi sẽ trả lại y như vậy.

Cô vứt điện thoại sang một bên, để nó cứ tự do mà reo vang. Khi từ bỏ sự si mê trong tình yêu, lý trí thật sự có thể đè nén những cảm xúc không nên có.

Cố Ngộ Thâm gọi cho Tô Nam Thanh nhiều lần nhưng không có ai bắt máy. Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng và ngạo mạn: “Tô Nam Thanh, gan cô càng ngày càng lớn rồi, dám không nghe điện thoại của tôi.”

Tống Giai Kỳ đuổi theo phía sau nghe thấy câu đó, trong mắt lộ rõ vẻ ghen tị. Tại sao anh ấy vẫn còn gọi điện cho Tô Nam Thanh?

“Thâm ca ca, anh sắp đi à?” Cô nhẹ nhàng hỏi, trong lòng không nỡ để anh rời đi.

Cố Ngộ Thâm bực bội trong lòng, nghĩ đến việc Tô Nam Thanh rời đi cùng người đàn ông khác, còn thân mật đòi ôm ấp, mấy ngày nay anh không ngủ nổi một giấc yên ổn.

“Tôi còn có việc, về trước. Em vào đi.” Giọng anh trầm và lạnh.

Tống Giai Kỳ nghe ra vài phần không ổn. Nhưng Cố Ngộ Thâm đã bước đi nhanh chóng. Cô cắn răng nhìn bóng lưng anh rời đi, cảm thấy anh đã thay đổi. Rõ ràng hai người họ đã ly hôn nhưng cô lại có cảm giác như mình đang mất đi anh ấy. Trong lòng Tống Giai Kỳ bỗng trỗi dậy một cơn hoảng loạn vô cớ.

Tô Nam Thanh, lần này mày chết chắc rồi.

Tô Nam Thanh nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng cũng có thể đặt chân xuống đất được. Ba ngày này, Đường Uyển Oanh ngày nào cũng gọi rủ cô gặp mặt, đều bị cô từ chối.

Về phần Cố Ngộ Thâm, cô đã hoàn toàn kéo vào danh sách chặn. Anh ta không đi tìm bạch nguyệt quang của mình mà cứ gọi cho cô làm gì? Bạch nguyệt quang chỉ yêu tiền của anh ta thôi, ha ha, cả đời này chuyện “may mắn” nhất của Cố Ngộ Thâm chắc là gặp được Tống Giai Kỳ.

Còn cô sau khi ly hôn, không cần dậy sớm thức khuya chăm sóc Cố Ngộ Thâm, bây giờ mỗi sáng cô đều ngủ đến khi tự tỉnh dậy. Từ nay về sau, thà làm kẻ xấu bị mọi người ghét còn hơn làm người tốt để ai cũng có thể ức hϊếp.

Trước kia cô đúng là ngốc thật, không sống những ngày tháng tự do tự tại, lại đi tìm Cố Ngộ Thâm để chuốc lấy đau khổ. Kết cục còn bị anh ta đẩy ngã từ lầu xuống, một xác hai mạng.Sống lại một đời, cô hiểu ra: bản thân không đủ mạnh mẽ mới là sai lầm. Thế gian này chỉ có mạnh và yếu, làm gì có đồng cảm và tình yêu?

Nói mới nhớ, cô đã cắt đứt hợp tác với nhà họ Tống và nhà họ Cố được một tuần rồi. Mà bên kia lại không có động tĩnh gì. Tô Nam Thanh nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào lóe sáng, tính toán lại thời gian ngày anh cả Tống bị liệt đôi chân cũng sắp đến rồi.

Kiếp trước cô từng nhắc anh ta rằng xe có vấn đề. Anh ta khi đó lại mắng cô đầu óc có vấn đề, nói cô bị bệnh, mong anh ta gặp chuyện. Chẳng giống Tống Giai Kỳ tí nào người luôn tỏ ra chu đáo và nghĩ cho anh ta. Kiếp này, cô cũng sẽ nhắc lại một lần nữa. Còn tránh được hay không thì xem số phận anh ta thế nào.

Sau khi rửa mặt xong, Tô Nam Thanh xuống bếp nấu bữa sáng cho ông nội. Cô đi tung tăng, vừa đi vừa hát bài mình thích.

Ông cụ vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng lưng cô vui vẻ, trên khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười hiền hậu, mắt cũng ươn ướt. Đứa cháu gái mà ông nuôi lớn bằng chính tay mình, cuối cùng cũng đã quay trở lại rồi.

Tô Tỉnh bận rộn, đã ba ngày chưa về nhà. Sáng nay cô làm bánh trứng cuộn và cháo kê, ông cụ rất thích, ăn xong liền ra công viên nhảy quảng trường với mấy bà cụ. Ông còn nói sẽ tìm cho cô một bà nội, cùng mở ra “mùa xuân thứ hai”.

Khóe miệng Tô Nam Thanh giật giật, không trả lời câu nào.

Lúc này cô lại nhận được cuộc gọi từ Đường Uyển Oanh. Lần này cô không từ chối nữa, hai người hẹn nhau gặp ở hội sở Lệ Dương. Tô Nam Thanh chỉnh trang xong liền đi gặp Đường Uyển Oanh.

Trong phòng bao sang trọng, Trên bàn đá cẩm thạch đặt một chậu lan hồ điệp, nở rộ rất đẹp. Nhưng trong mắt Tô Nam Thanh, cuộc đời cô chưa từng đẹp đẽ như đóa lan kia.

Đường Uyển Oanh rất xinh đẹp, ngồi trên sofa với dáng vẻ tao nhã. Thấy Tô Nam Thanh trạng thái tốt như vậy, nhớ lại bản thân đã chịu đựng dằn vặt suốt hơn ba tháng, bà tức giận nói: “Tô Nam Thanh, chẳng lẽ con phải phá nát gia đình hạnh phúc của tôi rồi mới chịu dừng lại sao?"

6

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.