TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 129
Chương 129: Thanh Thanh, mau chạy đi

Tô Nam Thanh và Thanh Nguyệt đã dạo phố khoảng bốn mươi phút, cô mua một ít đặc sản địa phương gửi về cho Lâm Thất Thất.

Lâm Thất Thất rất thích món vịt cay tê, ăn rất ngon, buổi tối khi xem TV cô ấy có thói quen ăn vặt.

Cô xem kỹ hạn sử dụng, thấy đều còn tốt nên mua nhiều thêm một chút, gửi thẳng từ cửa hàng về.

"Thanh Thanh." Thẩm Mục Khanh mặc đồ thường đi vào, cười tủm tỉm nhìn cô.

Tô Nam Thanh mỉm cười: "Đi thôi, anh ở đây một thời gian chắc cũng biết nhiều chỗ ăn ngon rồi, mình đi ăn lẩu nhé."

Thanh Nguyệt thì tránh xa lẩu.

"Tiểu thư, tôi không đi ăn lẩu đâu, hai người đi đi, tôi không ăn được lẩu."

Cô từ chối đi làm bóng đèn.

Hơn nữa, nếu chuyện của Thẩm Mục Khanh thật sự do Tống Giai Kỳ gây ra…

Bây giờ Tống Giai Kỳ đã biết là Tô Nam Thanh cứu Thẩm Mục Khanh, chắc chắn sẽ không tha cho tiểu thư.

Cô phải chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

Tô Nam Thanh trước đó cũng đã nói cho cô biết kế hoạch của mình.

"Thanh Nguyệt, vậy em đi tìm món mình thích ăn đi, ăn tối xong tụi mình sẽ đi dạo tiếp."

Thanh Nguyệt khẽ gật đầu: "Vâng!"

Thẩm Mục Khanh nhìn theo bóng dáng rời đi của Thanh Nguyệt, cô gái nhỏ này lạnh nhạt, không thích bắt chuyện với người khác.

"Thanh Nguyệt lúc nào cũng như vậy sao?" Anh cười hỏi.

"Ừ, cô ấy từ nhỏ đã vậy rồi nhưng rất xuất sắc." Tô Nam Thanh cười tán thưởng.

Thẩm Mục Khanh có thể nhìn ra, Thanh Nguyệt không chỉ lạnh lùng mà còn không phải người đơn giản, dáng đẹp, võ giỏi.

Anh cười đầy ẩn ý: "Thanh Thanh, những người bên cạnh em toàn là nhân vật phi thường."

Tô Nam Thanh mỉm cười, không đáp.

Đúng vậy, cô vốn đã trưởng thành trong một gia đình không bình thường.

Bên cạnh cô có cánh tay đắc lực: Thanh Nguyệt, Khương Ngộ, Đông Dục, Trần Dục họ đều là trẻ mồ côi.

Khương Ngộ là đứa trẻ mồ côi đầu tiên mà cô gặp, cô để cậu ấy tự đặt tên. Cậu ấy nói:

"Tiểu thư, cảm ơn người đã cho tôi được đi học cùng người. Tôi sẽ tên là Khương Ngộ để ghi nhớ cuộc gặp gỡ này."

Sau đó là Thanh Nguyệt, cũng cùng âm* như vậy, rồi đến Trần Dục và Đông Dục, cũng vì hai người trước mà đặt tên trùng âm.

Họ từ nhỏ đã bị gửi vào cô nhi viện, không biết họ mình là gì.

Nên chỉ tùy tiện chọn một cái tên, chỉ là tên sau cùng đều giống với cách cô gặp Khương Ngộ.

Đông Dục và Trần Dục còn nhỏ tuổi hơn, hiện đang du học ở nước ngoài, sang năm mới tốt nghiệp.

Họ đều rất thông minh, giờ đã là những người tài giỏi.

Cuộc đời của Tô Nam Thanh không phải là cô đơn lớn lên, cô cũng có những người yêu thương mình.

Tình cảm ít ỏi từ nhà họ Tống, kiếp trước cô không hiểu tại sao lại phải cưỡng cầu?

Sống lại một đời, cô vẫn không thể hiểu nổi điều đó.

"Thanh Thanh, em sao thế?" Thẩm Mục Khanh thấy cô đắm chìm trong suy nghĩ, gọi cô một tiếng.

Tô Nam Thanh hoàn hồn, nở một nụ cười rạng rỡ với anh, dưới ánh đèn, nụ cười của cô như ánh bình minh. Trong mắt Thẩm Mục Khanh, như ráng mây rực rỡ, như lửa cháy bùng.

Trong mắt Cố Ngộ Thâm cách đó không xa, cũng là một nụ cười rực rỡ như lửa.

Nụ cười này, như thể đã buông bỏ được rất nhiều thứ.

Cố Ngộ Thâm lòng hoảng loạn, nhưng lại không thể níu giữ được chiếc bè trôi nổi không bến bờ ấy.

Anh nhìn Tô Nam Thanh đi bên cạnh Thẩm Mục Khanh, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Thẩm Mục Khanh rất giỏi nói chuyện, dường như hai người rất hợp gu.

Dọc đường họ nói cười rất vui.

Từ khi Tô Nam Thanh nói muốn ly hôn, anh luôn thấy cô tươi tắn rạng rỡ như vậy.

Còn anh, từ nhỏ đã sống trong bóng tối, như con sư tử ẩn mình chờ cơ hội.

Anh lạnh lùng, tàn nhẫn!

Nhìn Tô Nam Thanh rực rỡ như mặt trời, trong đầu anh bỗng hiện lên hai chữ: Không xứng!

Cố Ngộ Thâm nhìn trợ lý Tiết Khanh phía sau: "Đi thôi."

Tiết Khanh xoa cái bụng đói meo, cười hỏi: "Giám đốc, bây giờ mình đi ăn tối sao?"

Cố Ngộ Thâm nhìn theo bóng hai người phía trước, khẽ đáp: "Ừ!"

Tiết Khanh hiểu rồi.

Là muốn "tình cờ gặp mặt" Tô Nam Thanh đây mà.

Haiz! Lúc người ta còn cho anh cơ hội thì không biết trân trọng, giờ thì thế nào đây?

Trước đây cứ nằng nặc đòi ly hôn, giờ lại đột nhiên không muốn ly hôn nữa.

Thẩm Mục Khanh đưa Tô Nam Thanh đến một quán lẩu khá ngon, vừa vào đã ngửi thấy mùi lẩu đậm đà.

Tô Nam Thanh cười nhẹ: "Ăn tối xong ra ngoài, người vẫn sẽ ám mùi lẩu."

Thẩm Mục Khanh thật ra cũng rất thích ăn lẩu, mỗi lần đua xe xong đều dẫn anh em đi ăn lẩu uống bia là sở thích của bọn họ.

"Anh từng ăn ở quán này rồi, cũng ổn, anh đã đặt phòng riêng, trong đó không nặng mùi lắm."

Thẩm Mục Khanh tay đút túi quần, khí chất phóng khoáng, mang theo vẻ tà mị khiến mấy cô gái xung quanh để ý.

"Anh trai đẹp trai quá, giống minh tinh trong phim!"

Một cô gái hét lớn.

Thẩm Mục Khanh nháy mắt với cô ấy một cái, rồi khoác vai Tô Nam Thanh, như ngầm tuyên bố anh đã có chủ.

Các cô gái trẻ tỏ ra tiếc nuối, vẫy tay rồi quay lại ăn tiếp.

Tô Nam Thanh luôn cảm thấy thế giới bên ngoài thật thú vị.

Những cô gái như vậy thật tuyệt, dám yêu dám nói, ánh mắt chứa đầy thiện lương.

Cô thật sự lên ra ngoài nhiều hơn.

Vào phòng riêng tầng hai, sau khi ngồi xuống, Thẩm Mục Khanh rót nước cho cô.

Tô Nam Thanh nhấc ly trà, động tác tao nhã uống một ngụm.

Rồi nói: "Mục Khanh, nếu chuyện của anh thật sự là Tống Giai Kỳ làm, tối nay cô ta chắc chắn sẽ cho người đến trả thù em, lát nữa nếu gặp nguy hiểm, anh hãy tự nghĩ cách thoát thân, đừng lo cho em."

Động tác rót nước của Thẩm Mục Khanh khựng lại, đôi mắt đào hoa trở lên sâu thẳm: "Tại sao lại không lo cho em? Em nghĩ anh là loại người đó sao?"

Tô Nam Thanh chậm rãi nói: "Em sợ anh vướng chân em."

Tay Thẩm Mục Khanh run lên, được rồi, thì ra anh tự mình đa tình.

Thì ra, không xứng!

Tô Nam Thanh thấy sắc mặt anh khó coi, không nhịn được bật cười.

"Nhưng em còn có kế hoạch thứ hai…"

Cô kể kế hoạch của mình cho anh.

Nghe xong, tay Thẩm Mục Khanh càng run hơn.

Trong lòng nghĩ, trên đời thật sự có loại phụ nữ độc ác như thế sao?

Thẩm Mục Khanh thật ra đã đánh giá thấp sự độc ác của Tống Giai Kỳ.

Hai người ăn lẩu vui vẻ xong, không có chuyện gì xảy ra. Nhưng vừa ra khỏi cửa, không khí bỗng thoảng hương thơm lạ.

Tô Nam Thanh còn chưa kịp nhắc nhở Thẩm Mục Khanh. Thẩm Mục Khanh đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Tô Nam Thanh: "..."

"Thẩm Mục Khanh, anh sao rồi?"

Thẩm Mục Khanh yếu ớt nhìn cô, cố gắng giãy giụa vài lần mà vẫn không đứng dậy nổi: "Thanh Thanh, chân anh mềm nhũn rồi."

Lúc này, từ phòng riêng đối diện bước ra bốn người đàn ông.

Nhìn gần mới thấy, họ đeo mặt nạ silicon.

Một người bước đến trước mặt hai người, đá Thẩm Mục Khanh một cái.

"Thằng nhóc thối, lần trước để mày trốn được, hôm nay tụi bây đừng mong thoát." Gã cười ngạo nghễ.

Thẩm Mục Khanh giận dữ hỏi: "Là Tống Giai Kỳ phái mấy người đến?"

Tên đó lắc đầu: "Tao không biết có phải cô ta không. Có người trả tiền nhờ bọn tao xử lý hai người, giờ thì đi theo tụi tao đi."

Thẩm Mục Khanh nhìn mặt nạ trên mặt bọn họ, ánh mắt chấn động là người của Phong Vân Minh.

Anh quay sang nhìn Tô Nam Thanh: "Thanh Thanh, bọn họ là người của Phong Vân Minh, em mau chạy đi!"

__

*Tên cùng phiên âm pinyin [yu]: 姜遇 (Jiāng yù), 清月 (Qīng yuè), 冬毓 (Dōng yù), 陈煜 (Chén yù)

10

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.