0 chữ
Chương 128
Chương 128: Anh nói tôi không đủ tư cách, tôi không xứng
Tô Nam Thanh ngồi đối diện anh, mỉm cười nhìn anh. Đôi mắt long lanh cong cong, làn da trắng mịn càng tôn lên đôi môi hồng anh đào, căng mọng mê người:
"Gặp tôi, anh thất vọng hay vui vậy?"
Thẩm Mục Khanh toàn thân mang theo vẻ tà mị:
"Thấy em đương nhiên là vui rồi. Em đến cứu anh, anh thật sự rất vui, hoàn toàn xuất phát từ lòng mình!"
Câu cuối, anh nói vô cùng nghiêm túc, vẻ tà mị cũng thu lại đôi phần, lộ ra chút trầm ổn.
"Đã dặn anh phải cẩn thận hơn, vậy mà vẫn không tránh khỏi. Người ta vấp một lần sẽ khôn ra, còn anh thì sao?"
Tô Nam Thanh hiểu anh đã rất cảnh giác, chuyện chi nhánh gặp vấn đề, anh vẫn một mực bận rộn giải quyết.
"Haizz! Dù anh đề phòng, cuối cùng vẫn không thoát được bẫy người ta giăng." Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mục Khanh thoáng chốc trở nên sâu thẳm.
Ánh mắt anh bỗng quét lên khuôn mặt trắng mịn của Tô Nam Thanh. Hôm nay cô tô son màu đào, đôi môi mềm mại, hạt châu xinh xắn kia thật thích hợp để hôn.
Ánh mắt anh càng thêm sâu:
"Hôm nay em đến cứu anh, nếu để Tống Giai Kỳ biết thì chắc chắn cô ta cũng không tha cho em đâu."
"Anh tưởng tôi sợ cô ta à? Với lại, chưa chắc đã là cô ta, không có chứng cứ mà." Tô Nam Thanh cười lạnh, thấy cảnh sát bước tới liền đưa ra một chiếc USB.
"Các anh cảnh sát ơi, chúng tôi đã nộp đơn bổ sung, đây là chứng cứ mới."
Nghe có chứng cứ mới, Thẩm Mục Khanh khẽ nhếch môi cười, thong dong nhìn sang Tô Nam Thanh. Người của anh lục tung cả quán bar cũng không tìm ra, vậy mà cô lại có?
Cảnh sát nhận USB, lập tức xác minh.
Trong video, Thẩm Mục Khanh đang ngồi trò chuyện cùng vài đối tác. Tới khuya, mấy người say rượu lần lượt rời đi. Hai người gục hẳn trên sofa đối diện, chỉ còn anh dựa lưng vào ghế, chờ trợ lý lái xe tới.
Một người đàn ông trung niên lén lút bước vào, nở nụ cười nham hiểm, lén bỏ một túi đồ vào cặp của anh. Vài phút sau, cảnh sát ập tới.
Trong gian phòng vẫn còn năm người, năm người kia quả thực đang làm chuyện phạm pháp, còn trên người Thẩm Mục Khanh lại "tìm" thấy hàng cấm.
Cảnh sát xem video, nhận ra kẻ gài bẫy là một tên tái phạm, sắc mặt liền trầm xuống.
"Trên túi không có dấu vân tay anh, chỉ cần xác nhận video là thật, anh có thể rời đi."
Mười phút sau, Thẩm Mục Khanh được thả vì chứng cứ không đủ, cũng đã quá 24 giờ tạm giữ.
Ra khỏi đồn, anh vươn tay duỗi lưng, gương mặt tuấn dật khẽ nhếch môi tà mị:
"Cuối cùng cũng thấy ánh sáng rồi."
Anh nghiêng đầu nhìn Tô Nam Thanh, giọng chân thành:
"Thanh Thanh, cảm ơn em!"
Anh thắc mắc chứng cứ cô lấy ở đâu nhưng vạch trần ra thì tình cảm lại nhạt đi.
Bóng người cao lớn phủ lấy cô, hàng mi rung nhẹ, đôi môi đỏ nhếch lên, mê hoặc lòng người. Tô Nam Thanh ngẩng đầu, rơi vào đôi mắt đào hoa quyến rũ kia, tim khẽ run: đúng là yêu nghiệt, dám quyến rũ cô, thật muốn đánh.
"Thanh Thanh, anh đói rồi, cho anh mời em ăn cơm nhé?"
Cô mỉm cười gật: "Được. Anh ở đó hai ngày rồi, về thay đồ trước đi."
Anh cúi xuống ngửi ngửi, quả thật hơi… khó ngửi.
"Được, anh về tắm cái đã, chính anh cũng thấy khó chịu."
"Vậy tôi không về cùng anh đâu, tôi đi dạo gần đây, xong thì gọi."
Anh chỉ về phía trước: "Trước mặt có phố đi bộ, em qua đó nhé, nửa tiếng anh tới."
"Ừ."
Anh cười sải bước rời đi. Tô Nam Thanh cùng Thanh Nguyệt đi về hướng phố. Đường rất đẹp, hai bên nở đầy hoa theo mùa, cô rất thích nơi này.
Nhưng mới đi mấy bước, cô bị Cố Ngộ Thâm vừa từ đồn chạy ra chắn đường. Anh cao lớn, khí thế ép người, cô lùi một bước mới nhớ ra vị này.
"Có chuyện gì sao?"
"Khi nào về?" Anh hỏi, mắt dán chặt vào cô.
"Không biết."
"Đi với anh, máy bay riêng." Giọng anh không cho phép khước từ.
Cô cười lạnh: "Tôi nhớ chiếc máy bay đó anh mua ngày Tống Giai Kỳ về nước. Anh từng nói một câu: ‘Máy bay riêng mua cho Tống Giai Kỳ. Cô không đủ tư cách ngồi, cũng không xứng!’"
Hơi thở Cố Ngộ Thâm khựng lại, anh thực sự đã nói vậy.
"Câu đó… coi như không tính." Giọng anh trầm thấp.
"Nhưng tổn thương đã gây ra rồi."
"Cố Ngộ Thâm, từng có lúc tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh. Sau này tôi mới hiểu, một khi dồn quá nhiều hy vọng vào người yêu, ta sẽ giao cả quyền vui vẻ lẫn quyền yêu thương bản thân cho người đó."
"Hôn nhân không phải xiềng xích, mà là tôn trọng và bao dung lẫn nhau. Vậy nên, tôi thành toàn cho hai người cũng là cho tôi được vui hơn."
"Từng có thời gian tôi yêu anh cháy bỏng như mặt trời giữa trời cao, anh lấp đầy trái tim tôi. Chỉ cần anh không vui, tôi ăn không ngon ngủ không yên. Chính tình yêu nồng cháy ấy khiến tôi lạc mất chính mình."
"Tôi đã dây dưa cùng anh quá lâu. Giờ tôi đã học được cách buông, cũng mong anh đừng quấn lấy tôi nữa."
Cô thật sự đã yêu anh cuồng nhiệt, không né tránh chuyện đó. Yêu thì nói lớn tiếng, bao ủy khuất cũng vì yêu.
Cả người Cố Ngộ Thâm run lên, cô đã rút lại tình yêu dành cho anh. Tổn thương cũng chân thật như thế.
Anh lặng lẽ đứng đó, còn Tô Nam Thanh dắt Thanh Nguyệt bỏ đi. Tối nay cô còn kế hoạch, không thể để anh phá hỏng.
Tiết Khanh bất lực, tên lão Cố này rốt cuộc đã làm gì? Anh ta muốn nói, Tô Nam Thanh chăm sóc Cố Ngộ Thâm hai năm, vậy mà ngay cả máy bay riêng cũng không được ngồi, còn Tống Gia Kỳ cầm mấy chục tỷ, chẳng làm gì đã được anh nâng như bảo bối.
Tại nhà họ Tống.
Tống Gia Kỳ nhận tin Thẩm Mục Khanh được Tô Nam Thanh cứu ra, liền mắng cô một trận, xả giận xong lại gửi tin cho bên kia. Gửi xong, cô ta cười quỷ dị:
"Tô Nam Thanh, cứ chờ chết đi."
"Gặp tôi, anh thất vọng hay vui vậy?"
Thẩm Mục Khanh toàn thân mang theo vẻ tà mị:
"Thấy em đương nhiên là vui rồi. Em đến cứu anh, anh thật sự rất vui, hoàn toàn xuất phát từ lòng mình!"
Câu cuối, anh nói vô cùng nghiêm túc, vẻ tà mị cũng thu lại đôi phần, lộ ra chút trầm ổn.
"Đã dặn anh phải cẩn thận hơn, vậy mà vẫn không tránh khỏi. Người ta vấp một lần sẽ khôn ra, còn anh thì sao?"
Tô Nam Thanh hiểu anh đã rất cảnh giác, chuyện chi nhánh gặp vấn đề, anh vẫn một mực bận rộn giải quyết.
"Haizz! Dù anh đề phòng, cuối cùng vẫn không thoát được bẫy người ta giăng." Đôi mắt đào hoa của Thẩm Mục Khanh thoáng chốc trở nên sâu thẳm.
Ánh mắt anh càng thêm sâu:
"Hôm nay em đến cứu anh, nếu để Tống Giai Kỳ biết thì chắc chắn cô ta cũng không tha cho em đâu."
"Anh tưởng tôi sợ cô ta à? Với lại, chưa chắc đã là cô ta, không có chứng cứ mà." Tô Nam Thanh cười lạnh, thấy cảnh sát bước tới liền đưa ra một chiếc USB.
"Các anh cảnh sát ơi, chúng tôi đã nộp đơn bổ sung, đây là chứng cứ mới."
Nghe có chứng cứ mới, Thẩm Mục Khanh khẽ nhếch môi cười, thong dong nhìn sang Tô Nam Thanh. Người của anh lục tung cả quán bar cũng không tìm ra, vậy mà cô lại có?
Cảnh sát nhận USB, lập tức xác minh.
Trong video, Thẩm Mục Khanh đang ngồi trò chuyện cùng vài đối tác. Tới khuya, mấy người say rượu lần lượt rời đi. Hai người gục hẳn trên sofa đối diện, chỉ còn anh dựa lưng vào ghế, chờ trợ lý lái xe tới.
Trong gian phòng vẫn còn năm người, năm người kia quả thực đang làm chuyện phạm pháp, còn trên người Thẩm Mục Khanh lại "tìm" thấy hàng cấm.
Cảnh sát xem video, nhận ra kẻ gài bẫy là một tên tái phạm, sắc mặt liền trầm xuống.
"Trên túi không có dấu vân tay anh, chỉ cần xác nhận video là thật, anh có thể rời đi."
Mười phút sau, Thẩm Mục Khanh được thả vì chứng cứ không đủ, cũng đã quá 24 giờ tạm giữ.
Ra khỏi đồn, anh vươn tay duỗi lưng, gương mặt tuấn dật khẽ nhếch môi tà mị:
"Cuối cùng cũng thấy ánh sáng rồi."
Anh nghiêng đầu nhìn Tô Nam Thanh, giọng chân thành:
"Thanh Thanh, cảm ơn em!"
Anh thắc mắc chứng cứ cô lấy ở đâu nhưng vạch trần ra thì tình cảm lại nhạt đi.
"Thanh Thanh, anh đói rồi, cho anh mời em ăn cơm nhé?"
Cô mỉm cười gật: "Được. Anh ở đó hai ngày rồi, về thay đồ trước đi."
Anh cúi xuống ngửi ngửi, quả thật hơi… khó ngửi.
"Được, anh về tắm cái đã, chính anh cũng thấy khó chịu."
"Vậy tôi không về cùng anh đâu, tôi đi dạo gần đây, xong thì gọi."
Anh chỉ về phía trước: "Trước mặt có phố đi bộ, em qua đó nhé, nửa tiếng anh tới."
"Ừ."
Anh cười sải bước rời đi. Tô Nam Thanh cùng Thanh Nguyệt đi về hướng phố. Đường rất đẹp, hai bên nở đầy hoa theo mùa, cô rất thích nơi này.
Nhưng mới đi mấy bước, cô bị Cố Ngộ Thâm vừa từ đồn chạy ra chắn đường. Anh cao lớn, khí thế ép người, cô lùi một bước mới nhớ ra vị này.
"Có chuyện gì sao?"
"Khi nào về?" Anh hỏi, mắt dán chặt vào cô.
"Không biết."
"Đi với anh, máy bay riêng." Giọng anh không cho phép khước từ.
Cô cười lạnh: "Tôi nhớ chiếc máy bay đó anh mua ngày Tống Giai Kỳ về nước. Anh từng nói một câu: ‘Máy bay riêng mua cho Tống Giai Kỳ. Cô không đủ tư cách ngồi, cũng không xứng!’"
Hơi thở Cố Ngộ Thâm khựng lại, anh thực sự đã nói vậy.
"Câu đó… coi như không tính." Giọng anh trầm thấp.
"Nhưng tổn thương đã gây ra rồi."
"Cố Ngộ Thâm, từng có lúc tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào anh. Sau này tôi mới hiểu, một khi dồn quá nhiều hy vọng vào người yêu, ta sẽ giao cả quyền vui vẻ lẫn quyền yêu thương bản thân cho người đó."
"Hôn nhân không phải xiềng xích, mà là tôn trọng và bao dung lẫn nhau. Vậy nên, tôi thành toàn cho hai người cũng là cho tôi được vui hơn."
"Từng có thời gian tôi yêu anh cháy bỏng như mặt trời giữa trời cao, anh lấp đầy trái tim tôi. Chỉ cần anh không vui, tôi ăn không ngon ngủ không yên. Chính tình yêu nồng cháy ấy khiến tôi lạc mất chính mình."
"Tôi đã dây dưa cùng anh quá lâu. Giờ tôi đã học được cách buông, cũng mong anh đừng quấn lấy tôi nữa."
Cô thật sự đã yêu anh cuồng nhiệt, không né tránh chuyện đó. Yêu thì nói lớn tiếng, bao ủy khuất cũng vì yêu.
Cả người Cố Ngộ Thâm run lên, cô đã rút lại tình yêu dành cho anh. Tổn thương cũng chân thật như thế.
Anh lặng lẽ đứng đó, còn Tô Nam Thanh dắt Thanh Nguyệt bỏ đi. Tối nay cô còn kế hoạch, không thể để anh phá hỏng.
Tiết Khanh bất lực, tên lão Cố này rốt cuộc đã làm gì? Anh ta muốn nói, Tô Nam Thanh chăm sóc Cố Ngộ Thâm hai năm, vậy mà ngay cả máy bay riêng cũng không được ngồi, còn Tống Gia Kỳ cầm mấy chục tỷ, chẳng làm gì đã được anh nâng như bảo bối.
Tại nhà họ Tống.
Tống Gia Kỳ nhận tin Thẩm Mục Khanh được Tô Nam Thanh cứu ra, liền mắng cô một trận, xả giận xong lại gửi tin cho bên kia. Gửi xong, cô ta cười quỷ dị:
"Tô Nam Thanh, cứ chờ chết đi."
4
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
