TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 104
Chương 104: Thẻ của Tống Giai Kỳ, tôi đã khóa rồi

Tô Nam Thanh hạ giọng nói: "Thất Thất, chuyện này hình như tớ đã nói với cậu không chỉ một lần rồi, sao cậu cứ không tin tớ vậy?"

Lâm Thất Thất liếc nhìn cô: "Vì cậu có tiền án đấy? Nghĩ xem mấy năm nay cậu làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, tớ còn thấy đau lòng thay cậu, cậu nói xem sao không thể tự yêu lấy mình chứ?"

Tô Nam Thanh nghĩ đến những chuyện ngốc mình đã làm trong quá khứ, thật sự cảm thấy giận bản thân.

Cô nói nhỏ: "Sau này sẽ không như vậy nữa."

Hai người trò chuyện được một lúc, bên phía Tống Giai Kỳ và Thời Vũ Sơ cuối cùng cũng chọn xong đồ.

Quần áo ở cửa hàng này không hề rẻ, tuy kiểu dáng ít nhưng tổng cộng lại cũng gần năm triệu tệ.

Tống Giai Kỳ nhướng mày nhìn Tô Nam Thanh, cười kiêu ngạo: "Tô Nam Thanh, nhìn cho kỹ nhé, tôi một lần tiêu năm triệu, mắt Thâm ca ca cũng không thèm chớp, đây chính là sự cưng chiều của anh ấy dành cho tôi, là vinh quang mà cô có mấy đời cũng không với tới được."

Tống Giai Kỳ mỉm cười đưa thẻ cho nhân viên bán hàng.

Với cú chi lớn như vậy, chắc Tô Nam Thanh sẽ đi tìm Cố Ngộ Thâm làm ầm lên đây.

Cô ta không muốn làm kẻ thứ ba, chỉ muốn Cố Ngộ Thâm ly hôn, để danh chính ngôn thuận ở bên cô ta.

Thời Vũ Sơ kích động khoác tay Tống Giai Kỳ: "Kỳ Kỳ, cảm ơn cậu đối xử tốt với tớ như vậy!"

Vừa rồi cô ta còn canh cánh chuyện Tô Nam Thanh nói. Giờ thấy Tống Giai Kỳ vung tay tiêu lớn, ném ra năm triệu, cô ta lập tức chẳng còn tâm trạng gì nữa.

Lát nữa cô ta sẽ trả lại bớt mấy bộ, để lại vài bộ mặc, cũng có thể trả lại được vài triệu.

Tống Giai Kỳ vỗ nhẹ tay cô ta, cười dịu dàng: "Vũ Sơ, cậu đang mang thai con của anh trai tớ mà, anh ấy thương cậu như vậy, nếu tớ không mua thì anh ấy cũng sẽ mua cho cậu thôi."

"Không giống như ai kia, bị đuổi ra ngoài, lang thang đầu đường, vì tiền mà phải ở với mấy gã đàn ông chẳng ra gì."

Lời này của Tống Giai Kỳ rõ ràng là nói cho Tô Nam Thanh nghe.

Lâm Thất Thất đột ngột ngẩng đầu nhìn cô ta: "Tống Giai Kỳ, không biết nói thì im miệng lại, cô cướp ổ chim của người khác mà còn dám nói ra mấy lời như vậy?"

"Ở với mấy gã đàn ông không ra gì là ai? Trong lòng cô không rõ à? Còn ở đây lảm nhảm..."

Tống Giai Kỳ nhìn chằm chằm Lâm Thất Thất, ánh mắt đầy lạnh lẽo, chẳng lẽ cô ta cũng biết gì đó?

"Tô Nam Thanh, bạn cô cũng giống cô, đều là đồ chẳng ra gì."

"Ha… Triệu Lâm An chẳng lẽ là người đàn ông tốt à? Nếu để mọi người biết đại tiểu thư nhà họ Tống có quan hệ đặc biệt với một tên bắt cóc như Triệu Lâm An, mấy người phụ nữ từng bị hắn ta làm nhục liệu có để yên cho cô không?" Tô Nam Thanh chế giễu.

Tống Giai Kỳ nghẹn lời, người phụ nữ này ngày càng khó đối phó.

"Hừ!" Cô ta hừ lạnh một tiếng, rồi thấy nhân viên bán hàng bước tới, vẻ mặt khó xử: "Xin lỗi tiểu thư, thẻ của cô không còn tiền, cô kiểm tra lại xem có cầm nhầm thẻ không?"

Tống Giai Kỳ cau mày: "Không còn tiền? Có phải máy quẹt của cô bị hỏng không?"

Sao có thể không có tiền? Cố Ngộ Thâm đưa cô ta thẻ này, là thẻ không giới hạn chi tiêu mà.

Nhân viên ngại ngùng nói: "Thưa cô, chúng tôi đã kiểm tra rồi, thẻ này đã bị khóa."

"Không thể nào?" Tống Giai Kỳ không tin, Cố Ngộ Thâm sao có thể khóa thẻ của cô ta?

Lâm Thất Thất và Tô Nam Thanh đứng dậy.

Lâm Thất Thất lườm Tống Giai Kỳ một cái: "Cái gì đây? Bắt chúng tôi chờ lâu vậy, hóa ra chỉ là trò lừa à?"

"Tống Giai Kỳ, cô cũng coi như có danh tiếng, tôi nói muốn mua đồ cho bạn cô, cô từ chối thẳng thừng, còn bày ra trò này là sao?"

"Xem mặt bạn cô kìa, đang mang thai mà, đừng khiến người ta tức giận."

Nói xong, Lâm Thất Thất kéo Tô Nam Thanh rời đi.

Tống Giai Kỳ không tin Cố Ngộ Thâm thật sự khóa thẻ.

Cô ta rút điện thoại gọi cho anh.

Nhưng tiếng chuông điện thoại của anh lại vang lên gần đó.

Tống Giai Kỳ giật mình quay lại, thấy Cố Ngộ Thâm đứng cách đó không xa, ánh mắt u ám nhìn cô ta.

Tô Nam Thanh và Lâm Thất Thất cũng nhìn thấy anh.

Cố Ngộ Thâm đứng dưới ánh đèn rực rỡ, khí thế ngút trời, không ai sánh bằng.

Tô Nam Thanh liếc anh một cái, định rời đi.

Nhưng lại bị anh chặn lại, giọng trầm thấp: "Tô Nam Thanh, chuyện cho Tống Giai Kỳ dùng thẻ là do tôi sơ suất, không nghĩ đến cảm nhận của em, sau này tôi sẽ đưa em một thẻ khác, em muốn mua gì cứ mua."

Tô Nam Thanh nghe mà bật cười, anh làm sao có thể trơ mặt nói ra mấy lời như vậy?

Tiền của anh, cô không cần.

Cái nợ anh nợ cô, cô phải lấy lại.

"Không cần đâu, Cố tổng, nói thật, năm đó tôi chữa mắt, chữa chân cho anh, hết một trăm triệu, giờ anh trả lại cho tôi đi. Dù sao anh giàu vậy, cho tiểu tam mấy chục tỷ còn được, tôi nghĩ lại thấy mình thật ngốc, sao lại chữa bệnh cho anh miễn phí?"

"Danh sách mua dược liệu tôi sẽ gửi cho Tiết Khanh, bảo anh ta tra, tôi sẽ không lấy thêm một xu, cũng không chiếm tiện nghi của anh."

"Tô Nam Thanh, em nhất định phải nói chuyện kiểu này với tôi sao? Tôi biết trước kia tôi sai, mải bận rộn công việc… sau này sẽ không nữa…"

"Giữa tôi và anh làm gì còn cái gọi là ‘sau này’? Nếu thật sự nghĩ cho tôi, thì đi ly hôn đi, Tống Giai Kỳ đã khıêυ khí©h tôi suốt hai năm nay rồi, cho dù cô ta ở nước ngoài cũng không ngừng gửi tin nhắn."

"Tô Nam Thanh, lại là cô vu oan cho tôi, cô lại tính kế tôi trước mặt Thâm ca ca, tôi khi nào gửi tin nhắn khıêυ khí©h cô?"

Lẽ nào Tô Nam Thanh thật sự định đưa tin nhắn cho Cố Ngộ Thâm xem?

Cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Cố Ngộ Thâm: "Thâm ca ca, em chưa từng làm mấy chuyện đó, Tô Nam Thanh toàn là vu khống em."

"Từ ngày cô rời đi, cô không ngừng gửi tin nhắn khıêυ khí©h, còn gửi ảnh ân ái của hai người cho tôi, tôi đều cho Cố Ngộ Thâm xem rồi, sao, cô dám làm mà không dám nhận à?"

"Tống Giai Kỳ, sao tôi nhìn cô càng lúc càng giống một cục phân thế không biết, buồn nôn chết đi được."

Nước mắt của Tống Giai Kỳ rơi lã chã.

"Hu hu hu… Tô Nam Thanh, con nhỏ nhà quê từ quê lên như cô, nói chuyện thật tục tĩu, chẳng trách Thâm ca ca không yêu cô, cưới cô hai năm, cô còn chẳng bằng người giúp việc trong nhà, ít ra họ còn có mấy ngàn tiền lương, cô thì dọn dẹp, nấu ăn đều là làm không công, Thâm ca ca đối xử vậy là để cô hiểu vị trí của mình thôi, trong lòng anh ấy cô còn không bằng một người giúp việc."

Tống Giai Kỳ cứ thế tự mình diễn giải ý của Cố Ngộ Thâm.

Tô Nam Thanh biết Cố Ngộ Thâm không coi cô ra gì nhưng bị Tống Giai Kỳ nói trắng ra, vẫn đau đến mức thắt tim.

Cô nhẹ nhàng cắn môi dưới.

Lâm Thất Thất nhìn ra, Tô Nam Thanh đã bị tổn thương bởi lời nói của Tống Giai Kỳ.

Cô giận dữ nhìn Cố Ngộ Thâm: "Cố Ngộ Thâm, anh thật vô liêm sỉ, vừa muốn giữ vợ lại vừa dung túng tiểu tam bắt nạt vợ, anh coi Tô Nam Thanh là quân cờ, còn muốn tiếp tục làm tổn thương cô ấy…"

"Thất Thất, đừng nói nữa, chúng ta đi." Giọng Tô Nam Thanh khàn đặc, chẳng còn chút sức lực.

Nhưng Cố Ngộ Thâm lại một lần nữa chắn trước mặt cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt đầy đau khổ của cô, nắm chặt hai tay: "Tô Nam Thanh, chuyện trong quá khứ, tôi xin lỗi, là tôi sai, thẻ của Tống Giai Kỳ, tôi đã khóa rồi, sau này sẽ không còn liên quan gì đến cô ta nữa."

Anh nói ngắn gọn rõ ràng, giải thích rất rõ ràng.

Tô Nam Thanh nhíu mày, chế giễu: "Tôi – Tô Nam Thanh, con gái nhà lành, lại đi giành đàn ông đã ngủ với Tống Giai Kỳ à?"

4

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.