TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 102
Chương 102: Tô Nam Thanh, kẻ không được yêu mới là tiểu tam

Ánh mắt Tô Nam Thanh khẽ dao động, Tháng Mười Thương Thành là trung tâm thương mại dưới tên Cố Ngộ Thâm.

Tại sao lại đặt tên là Tháng Mười?

Bởi vì Tống Giai Kỳ sinh vào ngày 1 tháng 10, trùng ngày sinh với cô.

Khi Cố Ngộ Thâm mở trung tâm thương mại này, liền lấy cái tên Tháng Mười.

Thấy Lâm Thất Thất vui vẻ như vậy, cô không nói gì thêm. Huống chi cô đã hoàn toàn từ bỏ Cố Ngộ Thâm, giờ đây nhắc lại chuyện này, trong lòng cô cũng chẳng còn bao nhiêu gợn sóng.

Kiếp này, cô sẽ không bao giờ cho Cố Ngộ Thâm thêm cơ hội tổn thương mình nữa.

"Được, đi thôi, bây giờ còn sớm, buổi tối trung tâm mở tới mười giờ, xong rồi có thể đi ăn nướng luôn."

Lâm Thất Thất phì cười: "Nên nói là buổi tối ra đường rất nguy hiểm, vì ven đường toàn là hàng nướng."

Tô Nam Thanh nhìn cơ thể ngày càng gầy của mình, hơi bất lực. Cô rất khó tăng cân, một khi đã lao vào công việc thì chẳng cần kiêng khem gì mà vẫn không béo nổi.

"Phụt…" Cô cũng bật cười: "Thất Thất, lâu lâu ăn một lần sẽ không béo đâu. Đi thôi đi thôi, gần đây có phố ẩm thực, tớ dẫn cậu đi ăn ngon."

Lâm Thất Thất thấy cô vui vẻ thì đập mạnh vào vai cô.

"Thanh Thanh, cậu nghĩ vậy là đúng rồi. Đời người đắc ý thì cứ hưởng thụ cho trọn, đừng để chén vàng cạn rượu dưới trăng."

"Thôi thôi, thiên sinh ngã tài* vô dụng thật, tiền nghìn tiêu hết lại có lại thôi."

Lâm Thất Thất: "…"

Hai người vừa nói vừa cười rời đi.

Tô Nam Thanh tự lái xe, buổi tối không tắc đường, nửa tiếng là đến nơi.

Trước đây, buổi tối cô rất ít khi có thời gian đi dạo phố.

Ban ngày bận rộn xong còn phải chuẩn bị bữa tối cho Cố Ngộ Thâm, dọn dẹp nhà cửa. Giờ nghĩ lại, mấy năm qua sống thật ấm ức.

Hiện tại cô sống rất tự do. Xuống xe, nhìn toà nhà phía xa, ánh đèn neon rực rỡ giao nhau tạo nên một khung cảnh phồn hoa.

Cô hít sâu một hơi, mình đã nỗ lực vì cuộc sống, vậy mà Cố Ngộ Thâm lại làm ngơ.

Giờ thì không cần cố gắng vì tương lai của hai người nữa. Nhẹ nhõm thật.

Thấy Lâm Thất Thất xuống xe, Tô Nam Thanh thu lại cảm xúc, bước tới khoác tay cô ấy: "Đi thôi Thất Thất, vào trong nào."

Lâm Thất Thất nhìn dòng chữ "Tháng Mười Thương Thành", hơi khó hiểu: "Thanh Thanh, tại sao lại đặt tên là Tháng Mười nhỉ?"

Tô Nam Thanh cười nói: "Vì đây là thương hiệu của Cố Ngộ Thâm. Tống Giai Kỳ sinh ngày 1 tháng 10 nên anh ta đặt tên vậy."

Lâm Thất Thất lập tức dừng bước, áy náy: "Thanh Thanh, xin lỗi, bọn mình không nên đến đây, hay mình chuyển chỗ khác nhé?"

Tô Nam Thanh cười nhìn cô: "Sao phải chuyển? Bọn mình đến tiêu tiền mà, đâu làm gì sai? Không cần đổi."

"Tớ sợ cậu buồn thôi." Lâm Thất Thất nói thẳng.

Tô Nam Thanh lắc đầu: "Không buồn. Thất Thất, người bị tình cảm làm mờ mắt là kẻ ngốc, mà ngốc thì vô phương cứu chữa. Nên tớ không muốn làm kẻ ngốc nữa. Giờ tớ biết mình muốn gì, không còn mông lung nữa. Tớ đang cố gắng để trở lên giàu có."

Lâm Thất Thất hiểu ý cô, liền kéo tay cô vào trong: "Tốt quá, tiểu phú bà à, nắm không được cát thì cứ tung nó đi!"

"Ừ!" Tô Nam Thanh cười nhẹ nhõm, hai người lên thang máy.

Không để ý rằng phía sau có một bóng người cao lớn đang theo dõi họ.

Lâm Thất Thất muốn mua quần áo nên hai người đi đến tầng ba khu đồ nữ.

Ở đây có quần áo do các nhà thiết kế của Cố Ngộ Thâm thiết kế, cũng có những thương hiệu khác.

Lâm Thất Thất thích phong cách nhẹ nhàng thoải mái, thấy một cửa hàng hợp mắt liền vào chọn đồ.

Tô Nam Thanh cười: "Thất Thất, cậu thích mặc đạo bào*, để tớ thiết kế cho một bộ nhé?"

Lâm Thất Thất lườm cô: "Giữa đô thị phồn hoa thế này mà cậu bảo tớ mặc đạo bào?"

Tô Nam Thanh biết cô ấy mặc gì cũng đẹp: "Nhưng cậu mua mấy bộ này không bằng mặc đạo bào, mặc vào rất có khí chất."

Lâm Thất Thất hết nói nổi. Cô đâu nhất thiết phải mặc đạo bào, dù gì thì cũng đã kiếm được kha khá tiền hương khói mấy năm nay rồi mới dám xuống núi.

"Cậu thiết kế cho tớ vài bộ đồ cao cấp đi." Lâm Thất Thất rất thích lễ phục cao cấp mà Tô Nam Thanh thiết kế, thật sự rất đẹp.

"Được được, mai tớ sẽ bắt tay vào thiết kế, một tuần sau cậu sẽ có lễ phục cao cấp lộng lẫy, tớ tự tay thiết kế và làm, là bản giới hạn duy nhất theo thời gian."

Lâm Thất Thất vui lắm, đồ của Tô Nam Thanh nổi bật ở sự thoải mái.

Tô Nam Thanh giúp cô chọn đồ, thấy một bộ xám nhạt rất đẹp, cô đưa cho Lâm Thất Thất: "Thất Thất, bộ này hợp với cậu lắm."

Lâm Thất Thất nhìn thấy thì thích ngay, quay sang nói với nhân viên: "Chị, phiền cô lấy cho tôi size M bộ này."

Nhân viên mỉm cười gật đầu: "Vâng, cô đợi một chút!"

Chẳng mấy chốc, nhân viên đã mang đúng size đến, Lâm Thất Thất không cầu kỳ, thoải mái là được.

Tô Nam Thanh biết tính cô, tiếp tục chọn đồ.

Bỗng một giọng chế giễu vang lên: "Ồ! Đây chẳng phải là Tô Nam Thanh, đôi giày rách bị đá đi sao? Sao lại có tiền vào đây tiêu xài?"

Trong mắt Tô Nam Thanh lập tức ánh lên vẻ lạnh lùng. Đi đâu cũng gặp phải chó hoang à?

Nhìn thấy Tống Giai Kỳ và Thời Vũ Sơ bước vào, tâm trạng đang tốt của cô giảm một nửa.

Tô Nam Thanh cười lạnh: "Tôi tưởng ai, thì ra là con chó liếʍ chân số một của Tống Giai Kỳ à?"

Cái đồ ngốc này, sợ là đến chết cũng không biết Tống Giai Kỳ lợi dụng cô ta để mê hoặc Tống Cảnh Duệ, đến khi Tống Cảnh Duệ chết thì cô ta cũng sẽ thành con cờ bị vứt bỏ.

Sắc mặt Thời Vũ Sơ lập tức tái nhợt. Cô ta chơi thân với Tống Giai Kỳ là vì sau lưng Tống Giai Kỳ có Cố Ngộ Thâm, nhà họ Thời muốn làm ăn phát đạt.

Tống Giai Kỳ cười khẩy: "Tô Nam Thanh, Tiểu Vũ nói không sai, cô chỉ là đôi giày rách bị Thâm ca ca đá đi thôi. Cô có gì đáng kiêu ngạo chứ? Cô đến đây mua đồ là muốn tình cờ gặp anh ấy à? Tiếc thật, tối thế này, anh ấy không ra ngoài dạo đâu."

Cô ta lấy ra một thẻ đen khoe khoang: "Tô Nam Thanh, thấy chưa? Đây là thẻ đen Thâm ca ca cho tôi, mỗi năm cho tôi cả trăm triệu tiền tiêu vặt. Còn cô? Một xu cũng không có. Dù cô là vợ anh ấy, tiền đi chợ cũng phải tự bỏ. Đây là khác biệt giữa yêu và không yêu."

"Số tiền anh ấy cho tôi, cả đời cô cũng đừng mong có được."

Lâm Thất Thất thấy loại tra nữ là nổi máu nóng.

Cô định qua tát Tống Giai Kỳ thì bị Tô Nam Thanh ngăn lại.

Lâm Thất Thất giận dữ: "Tô Nam Thanh, bình thường cô ta cũng ức hϊếp cậu thế này à? Cậu còn nhịn được?"

Tô Nam Thanh cười lắc đầu: "Thất Thất, cô ta nói đúng mà, cậu tức giận làm gì? Làm tiểu tam, dùng tiền của tình nhân mà còn cho là vinh quang thì cứ để cô ta khoe đi. Tra nam với tiện nữ đúng là trời sinh một cặp."

Tống Giai Kỳ giậm chân tức giận: "Tô Nam Thanh, kẻ không được yêu mới là tiểu tam, cô mới là tiểu tam!"

Tô Nam Thanh cười rạng rỡ, giọng điệu vui vẻ: "Ồ! Xin lỗi nhé, tên tôi vẫn còn bên cạnh tên tra nam đấy. Chỉ cần tên tôi còn bên cạnh tên hắn, thì cô mãi mãi chỉ là tiểu tam không thể công khai và là một tiện nữ độc ác."

__

*"Thiên sinh ngã tài" (天生我才) là một câu nổi tiếng trong thơ văn Trung Hoa, xuất phát từ bài thơ 將進酒 (Tương tiến tửu) của thi sĩ Lý Bạch (李白) – một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất thời Đường.

Câu đầy đủ là:

天生我才必有用,千金散盡還復來

(Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai)

Trời sinh ra ta ắt có chỗ dùng, vàng tiêu hết rồi lại có lại.

Ý nghĩa: "Thiên sinh ngã tài" nghĩa là trời sinh ra ta vốn có tài năng.

Trong văn hóa hiện đại cụm từ này thường được dùng để:

Tự khẳng định năng lực của bản thân. Cổ vũ người khác đừng đánh mất niềm tin vào chính mình. Nhấn mạnh rằng mỗi người đều có giá trị và sứ mệnh riêng.

*"Đạo bào" là một loại áo dài truyền thống mà các đạo sĩ (người tu theo Đạo giáo) thường mặc.

4

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.