TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 101
Chương 101: Lúc thi đấu, để hắn chết đi là được

Tống Cảnh Duệ rất tức giận, anh ta ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt u ám, vẻ mặt như đang ôm mối thù sâu nặng:

"Mẹ, hôm nay con đã tìm vài người đi dạy dỗ Tô Nam Thanh, chỉ là bọn họ hơi tham lam, muốn cưỡиɠ ɧϊếp cô ta. Cuối cùng không hiểu sao cảnh sát lại xuất hiện, bắt hết mấy người đó đi rồi."

"Bọn họ đều là huynh đệ tốt của con, con đi tìm Tô Nam Thanh, đồng ý cho cô ta quay về, chỉ cần cô ta viết một tờ giấy tha thứ, thả mấy huynh đệ của con ra."

"Nhưng cô ta đúng là không biết điều, giờ còn làm ầm lên bao nhiêu chuyện, mẹ, mẹ giúp con đi khuyên cô ta…"

"Bốp…" Anh ta còn chưa nói hết câu, Đường Uyển Oanh đã tát cho anh ta một cái thật mạnh.

Trong mắt Đường Uyển Oánh ngấn lệ, bà hoàn toàn thất vọng về đứa con trai này.

Tống Cảnh Duệ sững người, đỏ mắt nhìn mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa bao giờ đánh anh ta, giờ bị tát, anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Mẹ chẳng phải cũng không thích Tô Nam Thanh sao?"

Nhìn ánh mắt thất vọng của mẹ, trong lòng anh ta bỗng dâng lên cảm giác bất an khó hiểu.

Đường Uyển Oanh không thể tin được anh ta lại nói ra những lời như vậy:

"Tống Cảnh Duệ, dù con có không thích con bé đến đâu, cũng không nên thuê người đàn ông đi hủy hoại em gái con, đó là em gái ruột của con đấy."

"Nếu không bị tráo đổi, con bé cũng là công chúa nhỏ của nhà mình, con thử nghĩ cho người khác đi."

"Con bé bị kẻ có tâm địa xấu tráo đổi, mới bị mọi người cười chê. Nhưng nó thực sự là phế vật sao? Bây giờ nó là giám đốc thiết kế của L.Q."

"Nó đã rất đáng thương rồi, sao con còn không chịu buông tha?"

"Tống Cảnh Duệ, Nam Thanh nói đúng, cả nhà chúng ta không ai xứng làm người thân của nó, con càng không xứng làm anh trai nó."

"Từ giờ mẹ sẽ không quản chuyện của con nữa, sống hay chết thì tùy, vì bản tính con vốn độc ác, y như cha con vậy."

Giống như Tống Nam Phong thì làm sao có thể sinh ra người tốt?

Trừ Thanh Thanh ra!

"Chả trách con lại thích loại phụ nữ như Thời Vũ Sơ, bị người ta dùng xong rồi bỏ."

"Nếu con có đầu óc, sẽ nhận ra Thời Vũ Sơ đang lợi dụng con. Nhưng với trí thông minh của con, cho dù mẹ có nhắc nhở, con cũng chưa chắc nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta."

"Nam Chi là cô gái tốt như vậy, toàn tâm toàn ý vì con, cuối cùng lại bị con làm tổn thương thê thảm. Đúng là nhà họ Tống không có ai ra gì cả."

Mấy đứa con trai này, bà không cần nữa, bà không gánh nổi.

Bà lạnh lùng liếc nhìn Tống Cảnh Duệ:

"Nếu con dám làm hại em gái lần nữa, mẹ sẽ không nhận con là con trai nữa."

Đường Uyển Oanh rơi lệ rời đi.

Tống Cảnh Duệ ngẩn người đứng đó.

Anh ta cảm thấy mẹ đã thay đổi. Trước kia, mẹ mà nghe thấy chút chuyện xấu gì về Tô Nam Thanh là mắng cô là đồ bất hiếu.

Nhưng giờ mẹ lại bênh Tô Nam Thanh.

Bị tráo đổi là do số cô ta đen đủi.

Một đứa phế vật không tốt nghiệp nổi cấp 3.

Làm sao có thể so với Kỳ Kỳ, người được nuôi nấng yêu thương từ nhỏ?

Tình cảm không nhất định phải do huyết thống mà thành. Người xa lạ còn có thể tốt hơn những anh em máu mủ.

Chỉ có Tống Giai Kỳ mới xứng với Cố Ngộ Thâm.

Tô Nam Thanh kiểu người như vậy, sau này chỉ có thể làm công việc bình thường, lấy một người chồng tầm thường như cô ta.

Cô ta có tư cách gì làm vợ của Cố Ngộ Thâm?

Tống Cảnh Duệ càng nghĩ càng tức, giờ chuyện của Triệu Lâm An cũng bị bại lộ, ngoài Cố Ngộ Thâm ra, chẳng ai có thể cứu họ ra ngoài.

Vì chuyện của Triệu Lâm An, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều về những lời mẹ nói vừa rồi.

anh ta đã mặc định Tô Nam Thanh vô dụng, sao có thể thấy được cô ta xuất sắc chỗ nào?

Lúc nghe thấy tiếng đập phá trên lầu, anh ta vội lên xem.

Đẩy cửa ra, thấy Tống Giai Kỳ đã đập gần hết đồ trong phòng.

Anh ta biết Kỳ Kỳ đã biết chuyện của Triệu Lâm An.

"Kỳ Kỳ, anh đã tìm Tô Nam Thanh rồi, cô ta không chịu viết giấy tha thứ. Hay là em thử cầu xin Cố Ngộ Thâm, cậu ta đối với em lúc nào cũng nghe theo mà."

Tống Giai Kỳ sau khi phát tiết xong cũng thấy thoải mái hơn.

Cô ta nhìn Tống Cảnh Duệ, trong mắt lóe lên vẻ căm ghét, tên ngu này, tại sao lại để Triệu Lâm An đi dạy dỗ Tô Nam Thanh?

Triệu Lâm An trung thành tuyệt đối với cô ta, đã nhiều lần phối hợp để hãm hại Tô Nam Thanh, khiến Cố Ngộ Thâm không tìm ra chứng cứ nào.

"Anh ngu à? Muốn hủy một đứa như Tô Nam Thanh nên đến quán bar tìm người, ở đó mới có kẻ đủ độc để dạy dỗ cô ta. Tại sao lại để Triệu Lâm An làm? Anh không biết bị bắt vì bắt cóc là phải ngồi tù sao?"

"Giờ mấy người anh gọi là huynh đệ bị anh hại vào tù, mẹ của Triệu Lâm An thì sao? Bà ấy tàn tật, không có con trai, sau này sống thế nào?"

Tống Cảnh Duệ sững người, Kỳ Kỳ đang trách anh ta sao?

"Kỳ Kỳ, em trách anh? Anh chỉ muốn ép Tô Nam Thanh về xin lỗi em thôi, thấy em không vui nên anh xót…"

Tống Cảnh Duệ nhìn ánh mắt xa lạ của Tống Giai Kỳ, cảm thấy như không nhận ra cô em gái này nữa.

Tống Giai Kỳ cười lạnh:

"Chỉ là một lời xin lỗi thôi mà, anh tưởng tôi cần chắc? Triệu Lâm An bị bắt, đáng thương nhất là mẹ anh ta. Sau này, anh lo cho bà ấy đi, vì chính anh mà Triệu Lâm An mới vào tù."

Tống Giai Kỳ xách túi đi ra ngoài.

Chuyện này cô ta không dám cầu xin Cố Ngộ Thâm, sợ bị điều tra ra những chuyện kia, cô ta sẽ hoàn toàn mất tất cả với anh.

Hiện giờ cô ta còn cần tiền của Cố Ngộ Thâm.

Triệu Lâm An, cô ta sẽ nghĩ cách khác.

Con tiện nhân Tô Nam Thanh đó, cô ta sẽ không để yên cho đâu.

Còn tên ngu Tống Cảnh Duệ, lúc thi đấu, để hắn chết đi là được.

Cô ta sẽ xử từng người một. Cô không muốn làm con nuôi, không muốn làm con riêng, mà phải trở thành thiên kim danh chính ngôn thuận của gia tộc.

Thời Vũ Sơ – con ngốc đó cũng đã bị vứt bỏ rồi.

__

Tô Nam Thanh về đến nhà, cô bảo Thanh Nguyệt đi nghỉ ngơi.

Cô ngồi ăn tối với Tô Tỉnh và ông nội.

Ông cụ nghe về những gì cô trải qua hôm nay, tức giận đến đỏ mặt.

"Thanh Bảo, trước kia con đối xử tốt với nhà họ Tống đều là cho chó ăn hết rồi. Sau này không được quay về nhà họ Tống nữa." Ông cụ giận run người.

Nhà họ Tống quá ác độc.

Đến súc sinh còn không làm ra chuyện như vậy.

Tô Nam Thanh đứng dậy, vỗ vỗ lưng ông, dỗ ông bình tĩnh lại, cười nói:

"Ông nội, ông đừng giận, con sẽ không quay về nữa. Đây mới là nhà của con."

Nghe vậy, ông cụ vui hẳn:

"Ngồi xuống, tối nay có món con thích này, bào ngư. Ăn nhiều một chút, anh cả con sắp ăn hết rồi, ông gắp cho con hai miếng."

Tô Tỉnh im lặng, anh cũng thích ăn bào ngư. Có sáu con, ba người mỗi người hai con. Anh đâu có ăn hết bốn con chứ?

Tô Tỉnh còn giữ lại một phần, cũng đưa cho Tô Nam Thanh.

Ông cụ thì dứt khoát gắp luôn cả phần của mình cho cô.

Tô Nam Thanh hạnh phúc tràn đầy. Từ nay về sau, cô sẽ sống thật hạnh phúc. Vì ông nội và ba người anh sẽ mãi mãi yêu thương cô.

Tô Nam Thanh vui vẻ ăn tối xong, Lâm Thất Thất cũng quay về.

Dạo này cô ấy vừa ký được hợp đồng lớn, kiếm được nhiều tiền, muốn dẫn Tô Nam Thanh ra ngoài chơi.

"Thanh Thanh, đi nào, tớ dẫn cậu ra ngoài xả stress, tiêu tiền mua sắm thật vui vẻ. Mình đi trung tâm thương mại Tháng Mười nhé?"

4

0

2 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.