TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Cơ thể cậu hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ.

Chúc Tầm sải bước đi về phía trước, men theo mấy con hẻm nhỏ quen thuộc, chẳng mấy chốc đã đứng trước số 99. Hương hoa trong viện lan qua tường, tràn khắp con phố. Đứng ngoài thôi mà cũng cảm giác được cả một khoảng sân trắng như tuyết đang rộ nở.

Chúc Tầm đi gần hơn, nhìn thấy cánh cổng viện bị khóa, lý trí cuối cùng cũng kéo cậu lại.

Khoan đã.

Mình đến đây làm gì? Chỉ để nói mấy câu cảm ơn suông sao?

Nghĩ thôi đã thấy ngượng, Chúc Tầm vội định xoay người bỏ đi. Nào ngờ vừa quay lưng, ánh mắt liền chạm vào một bóng người.

Cậu đứng sững lại.

Người đó cách cậu chỉ năm bước, vóc dáng mang theo mấy phần lạnh nhạt quen thuộc, nhưng gương mặt lại xa lạ. Đối phương cực kỳ đẹp trai, chỉ nhìn nhau một giây thôi cũng đủ khiến người ta nghĩ, bất kỳ từ ngữ nào miêu tả vẻ đẹp cũng có thể đặt lên người hắn.

Đôi môi hắn có đường nét rõ ràng, dưới ánh đèn vàng hắt ra lại mang sắc đỏ nhạt. Sống mũi cao thẳng, trên mũi còn đeo một cặp kính gọng vàng mảnh, gọng kính khẽ phản chiếu ánh sáng che mờ đôi mắt phía sau, không nhìn rõ lắm.

Nhưng có những người vốn rất đặc biệt, dù mặt mũi bị che khuất, khí chất toàn thân vẫn không thể thay thế được.

Chúc Tầm hơi nheo mắt, bất giác bước lên một bước. Khi nhận ra đôi mắt kia, cậu buột miệng: “...Ninh Việt Chi.”

Sắc mặt người kia thoáng có chút thay đổi.

Chúc Tầm nhận ra mình lỡ lời, lập tức sửa lại: “Là... Ninh tiên sinh?”

“Là tôi.” Ninh Việt Chi nhàn nhạt đáp, giọng trầm ổn khi bước lên, bàn tay thon dài hơi nâng để đẩy kính trên sống mũi, nhẹ giọng hỏi: “Cậu tìm tôi à?”

“...Phải.” Chúc Tầm đưa tay che môi, khẽ thừa nhận. Cậu cụp mắt, ánh nhìn thay đổi rất nhanh, vội tìm một lý do đỡ ngượng mà vẫn tự nhiên: “Hóa ra Ninh tiên sinh đẹp trai vậy? Anh bỏ mặt nạ làm tôi suýt không nhận ra.”

Dù chỉ là cái cớ chắp vá vội vàng, nhưng khi nói ra miệng lại mang theo ý cười thật lòng.

“Cảm ơn.” Ninh Việt Chi điềm nhiên nhận lời khen, tay mở khóa cổng viện, còn giải thích thêm: “Khi gặp người lạ, tôi quen đeo mặt nạ.”

Lý do nghe có hơi đặc biệt, nhưng cũng không sai. Người có thân phận đặc biệt thì luôn có mấy thói quen lạ.

“Tôi tự dưng ghé thế này, còn thấy được gương mặt thật của Ninh tiên sinh... Người ta nói một lần lạ, hai lần quen, Ninh tiên sinh có thể cho tôi ra khỏi phạm vi người lạ được không?” Chúc Tầm không còn ngại ngùng như ban nãy, nhướng mày cười đùa.

Xưa nay sắc đẹp luôn có lực hấp dẫn riêng, Chúc Tầm cũng chẳng ngoại lệ. Nhất là với kiểu như Ninh Việt Chi, bất cứ ai cũng muốn lại gần thêm vài phần.

Ninh Việt Chi nghe ra ý trêu chọc trong lời cậu, ánh mắt vốn lạnh nhạt cũng khẽ dao động. Hắn xoay người đẩy cổng, giọng bình tĩnh mời: “Vào ngồi một lát?”

“Được.”

Trong viện, cảnh sắc gần như không đổi, chỉ có thêm một bộ bàn trà gỗ đặt dưới gốc cây.

Hai người một trước một sau ngồi xuống. Chúc Tầm liếc thấy mấy cánh hoa rụng trên bàn, liền đưa tay phủi nhẹ. Ninh Việt Chi nhìn động tác đó, mắt vốn còn ẩn chút ôn hòa chợt hơi trầm lại.

“Cậu bị thương à?”

Giọng hắn hơi hạ xuống.

Nghe câu hỏi, Chúc Tầm rút tay về che lại, giọng thản nhiên: “Không sao đâu, mấy bữa là khỏi.” Cậu rất hiểu cơ thể mình, chỉ cần yên tĩnh tu luyện củng cố linh lực, mấy vết thương này tự nhiên sẽ lành.

“...Chờ một chút, tôi vào nhà lấy cho cậu chén trà.”

Chúc Tầm còn chưa kịp ngăn đã thấy đối phương quay lưng vào trong. Có lẽ nhờ cây cổ thụ trong viện mà địa khí ở đây cực kỳ dồi dào. Chúc Tầm rõ ràng cảm nhận được hơi thở linh khí đậm đặc. Người ta vẫn nói phong thủy dưỡng người, sống lâu ở nơi thế này thì bảo sao Ninh Việt Chi vừa đẹp vừa có khí chất.

Chúc Tầm hơi nhếch môi, âm thầm đánh giá trong lòng.

Chẳng bao lâu, Ninh Việt Chi đã quay lại với một chén trà trên tay: “Cho cậu.”

5

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.