0 chữ
Chương 22
Chương 22
Chúc Tầm khẽ gật đầu, không giấu giếm: “Trên người quỷ anh có vết đốm nâu sẫm, đó không phải là tử ban hình thành sau khi chết.”
Dụ Ngôn lập tức hiểu ý, sắc mặt hơi đổi, người bình thường chết đi chỉ có vết bầm đỏ tím, còn đốm nâu sẫm trên quỷ anh kia thực ra là dấu vết bẩm sinh! Trên thi thể quỷ nếu xuất hiện dạng dấu này, chỉ có một khả năng...
Lời kết của Chúc Tầm truyền đến đúng lúc:
“Từ đầu, trong bụng Phương nữ sĩ đã mang thai quỷ thai rồi.”
-
Cùng ngày, vùng ngoại ô Lăng Thành.
Một trận lửa lớn thiêu rụi tất cả dấu vết, chỉ để lại lớp tro dày nặng trên đất. Chúc Tầm mở mắt ra, đầu óc choáng váng khiến cậu sững đi chốc lát, ngay cả thân hình cũng lộ ra mấy phần mờ nhạt bất định.
“Tiền bối, anh không sao chứ?” Dụ Ngôn để ý nhất cử nhất động của cậu, lập tức bước tới hỏi.
“Không sao.” Chúc Tầm xua tay, vội trấn định lại trạng thái. Thân là quỷ hồn, cậu phải dựa vào linh lực để duy trì hình thái người bình thường của mình. Bị quỷ anh cắn tối qua mang theo ác khí, nay lại tự mình luyện hóa siêu độ nó, linh lực trong cơ thể khó tránh bị xáo trộn.
Cậu khom người, tay xoa lớp tro tàn trên đất, chậm rãi nói: “Dụ Ngôn, cậu mang ít tro này về cho Tống tiên sinh đi.” Quỷ anh đã luyện hóa siêu độ thì không để lại gì được. Tro này chỉ để gia đình họ giữ làm kỷ niệm thôi.
Dụ Ngôn hiểu ý cậu, lập tức lấy ra một bình sứ trống để hốt tro.
Nơi thiêu luyện cách biệt thự nhà họ Tống không xa. Dụ Ngôn lo Chúc Tầm không khỏe, xin đi một mình mang tro về. Chúc Tầm cũng không từ chối, chỉ dặn dò mấy câu rồi hai người tách ra.
Chúc Tầm lên chuyến xe buýt vòng quanh thành phố, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ nghỉ tạm.
Cậu cụp mắt nhìn vết cắn trên cổ tay vẫn chưa tan hết, khẽ nhíu mày, theo lý mà nói, quỷ anh bậc thấp thế này không thể làm cậu bị thương nặng. Nhưng ác khí trên con quỷ anh nhà họ Tống lại vượt ngoài dự liệu. Thêm nữa, Tống Tử Thế rõ ràng là người thường, vậy thì cha của cái quỷ thai kia rốt cuộc là gì?
Chúc Tầm chợt nhớ tới cái bóng đen lướt qua mà cậu thoáng liếc thấy hôm trước, lòng lại trầm xuống. Cậu nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng mọi chi tiết đêm qua ở nhà họ Tống. Linh lực cạn kiệt khiến cậu mệt mỏi hiếm thấy, xe rung nhẹ trong đêm yên tĩnh.
Không biết từ lúc nào, Chúc Tầm đã thϊếp đi trong mơ.
Xung quanh trắng mờ mịt, che lấp tầm nhìn. Chúc Tầm đứng tại chỗ, chỉ thấy trước mặt bóng người chồng chất, rồi chợt có tiếng gọi tên cậu.
“Tiểu Tầm, ra ngoài phải biết thu mình đấy.”
“Tầm huynh, ở ngõ Hạnh Hoa có rượu mới! Đi uống không?”
“Chúc Tầm, ai cần ngươi quản?!”
“Huynh, đừng qua đây.”
“A Tầm...”
Mấy giọng nói chồng lên nhau, làm đầu óc cậu choáng váng. Chúc Tầm muốn phá mây mù để nhìn rõ mặt bọn họ. Nhưng đôi chân cứ như đổ chì, mặc kệ cậu giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích nổi.
Tít... tít...
Tiếng còi xe bất ngờ vang lên. Chúc Tầm choàng tỉnh khỏi mộng, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: “...Bác... bác tài, qua chợ cổ vật Tây Thành chưa ạ?”
“Qua lâu rồi.” Tài xế liếc gương chiếu hậu nhìn cậu, giọng đặc sệt địa phương: “Cậu trai trẻ, xuống bến sau đi. Qua cầu vượt sang bên kia còn kịp chuyến cuối cùng để quay lại.”
Bị lỡ trạm, Chúc Tầm thở dài, đưa tay dụi mắt: “Cảm ơn bác tài.”
Nửa phút sau, Chúc Tầm xuống xe. Cơn gió mát lạnh ban đêm xua tan hết phần buồn ngủ còn sót lại. Cậu đảo mắt nhìn quanh, bỗng thấy khung cảnh có chút quen thuộc. Ngẩng đầu lên, cậu liền trông thấy tấm biển đường lớn cực kỳ dễ nhận ra, khu Tà Dương.
Khoảnh khắc đó, trong đầu cậu chợt hiện lên một đôi mắt lạnh nhạt. Tim Chúc Tầm khẽ động, không hiểu sao lại nảy ra một ý nghĩ, hôm trước vội quá, cũng chưa kịp cảm ơn người ta tử tế. Giờ đã đến đây rồi, hay là ghé xem thử?
Dụ Ngôn lập tức hiểu ý, sắc mặt hơi đổi, người bình thường chết đi chỉ có vết bầm đỏ tím, còn đốm nâu sẫm trên quỷ anh kia thực ra là dấu vết bẩm sinh! Trên thi thể quỷ nếu xuất hiện dạng dấu này, chỉ có một khả năng...
Lời kết của Chúc Tầm truyền đến đúng lúc:
“Từ đầu, trong bụng Phương nữ sĩ đã mang thai quỷ thai rồi.”
-
Cùng ngày, vùng ngoại ô Lăng Thành.
Một trận lửa lớn thiêu rụi tất cả dấu vết, chỉ để lại lớp tro dày nặng trên đất. Chúc Tầm mở mắt ra, đầu óc choáng váng khiến cậu sững đi chốc lát, ngay cả thân hình cũng lộ ra mấy phần mờ nhạt bất định.
“Tiền bối, anh không sao chứ?” Dụ Ngôn để ý nhất cử nhất động của cậu, lập tức bước tới hỏi.
Cậu khom người, tay xoa lớp tro tàn trên đất, chậm rãi nói: “Dụ Ngôn, cậu mang ít tro này về cho Tống tiên sinh đi.” Quỷ anh đã luyện hóa siêu độ thì không để lại gì được. Tro này chỉ để gia đình họ giữ làm kỷ niệm thôi.
Dụ Ngôn hiểu ý cậu, lập tức lấy ra một bình sứ trống để hốt tro.
Nơi thiêu luyện cách biệt thự nhà họ Tống không xa. Dụ Ngôn lo Chúc Tầm không khỏe, xin đi một mình mang tro về. Chúc Tầm cũng không từ chối, chỉ dặn dò mấy câu rồi hai người tách ra.
Chúc Tầm lên chuyến xe buýt vòng quanh thành phố, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ nghỉ tạm.
Chúc Tầm chợt nhớ tới cái bóng đen lướt qua mà cậu thoáng liếc thấy hôm trước, lòng lại trầm xuống. Cậu nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng mọi chi tiết đêm qua ở nhà họ Tống. Linh lực cạn kiệt khiến cậu mệt mỏi hiếm thấy, xe rung nhẹ trong đêm yên tĩnh.
Không biết từ lúc nào, Chúc Tầm đã thϊếp đi trong mơ.
Xung quanh trắng mờ mịt, che lấp tầm nhìn. Chúc Tầm đứng tại chỗ, chỉ thấy trước mặt bóng người chồng chất, rồi chợt có tiếng gọi tên cậu.
“Tầm huynh, ở ngõ Hạnh Hoa có rượu mới! Đi uống không?”
“Chúc Tầm, ai cần ngươi quản?!”
“Huynh, đừng qua đây.”
“A Tầm...”
Mấy giọng nói chồng lên nhau, làm đầu óc cậu choáng váng. Chúc Tầm muốn phá mây mù để nhìn rõ mặt bọn họ. Nhưng đôi chân cứ như đổ chì, mặc kệ cậu giãy giụa thế nào cũng không nhúc nhích nổi.
Tít... tít...
Tiếng còi xe bất ngờ vang lên. Chúc Tầm choàng tỉnh khỏi mộng, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ: “...Bác... bác tài, qua chợ cổ vật Tây Thành chưa ạ?”
“Qua lâu rồi.” Tài xế liếc gương chiếu hậu nhìn cậu, giọng đặc sệt địa phương: “Cậu trai trẻ, xuống bến sau đi. Qua cầu vượt sang bên kia còn kịp chuyến cuối cùng để quay lại.”
Bị lỡ trạm, Chúc Tầm thở dài, đưa tay dụi mắt: “Cảm ơn bác tài.”
Nửa phút sau, Chúc Tầm xuống xe. Cơn gió mát lạnh ban đêm xua tan hết phần buồn ngủ còn sót lại. Cậu đảo mắt nhìn quanh, bỗng thấy khung cảnh có chút quen thuộc. Ngẩng đầu lên, cậu liền trông thấy tấm biển đường lớn cực kỳ dễ nhận ra, khu Tà Dương.
Khoảnh khắc đó, trong đầu cậu chợt hiện lên một đôi mắt lạnh nhạt. Tim Chúc Tầm khẽ động, không hiểu sao lại nảy ra một ý nghĩ, hôm trước vội quá, cũng chưa kịp cảm ơn người ta tử tế. Giờ đã đến đây rồi, hay là ghé xem thử?
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
