TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Bên ngoài, tuyết trắng tĩnh lặng. Trong xe, không khí lại trĩu nặng. Chỉ còn tiếng thở khe khẽ của Hạ Uyển Ương và hơi thở gấp gáp của Trương Thời Dã vang lên, đan xen nhau trong khoảng không ngột ngạt. Xe khởi động, từ từ lăn bánh về phía trước nơi mà chẳng ai biết điều gì đang chờ đợi.

“Ông chủ, đi đâu ạ?” Tài xế cẩn trọng hỏi. Mấy năm nay theo anh, đây là lần đầu thấy bên cạnh anh xuất hiện một người phụ nữ.

“Biệt thự vùng ngoại ô.”

Xe chậm rãi băng qua màn đêm và băng tuyết, cuối cùng cũng đến nơi. Trương Thời Dã mở cửa, định bế cô xuống thì đột nhiên một cơn bất an mãnh liệt ập đến.

Anh lập tức cúi xuống, áp tay lên mũi cô. Trong khoảnh khắc ấy, anh chết lặng.

Cô... đã ngừng thở.

Thời gian như đông cứng lại. Trái tim anh chìm thẳng xuống vực sâu.

“Uyển Ương! Uyển Ương!”

Giọng anh run rẩy gọi tên cô, tiếng gọi ngập tràn tuyệt vọng và kinh hoàng.

Anh ôm cô thật chặt, cố gắng lay động, như thể muốn kéo cô trở lại với thế gian. Nhưng... tất cả đều đã quá muộn.

“Gọi bác sĩ đi! Mau lên!” Giọng Trương Thời Dã nghẹn lại như sắp khóc, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập nước, không thể nào tin nổi vào sự thật trước mắt. Anh không ngừng lắc mạnh người Hạ Uyển Ương, cố gắng níu kéo chút sinh khí còn sót lại trong cô.

“Uyển Ương... làm ơn... tỉnh lại được không? Anh không thể mất em được...” Giọng anh nhỏ dần, gần như tan vào không khí, chất chứa nỗi tuyệt vọng đến tột cùng. Anh không muốn, cũng không dám tin rằng mọi thứ đã kết thúc.

Hai mươi phút sau, bác sĩ bước vào phòng. Trương Thời Dã vẫn ngồi yên bất động như một pho tượng đá, tay siết chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Hạ Uyển Ương. Bác sĩ tiến lại gần, vén mi mắt cô kiểm tra dưới ánh đèn pin, sau đó chạm nhẹ lên cổ, dò mạch một lúc rồi thở dài, nhẹ giọng nói:

“Xin ông hãy nén đau... Cô ấy đã không còn nữa rồi.”

“Ra ngoài đi...”

Trương Thời Dã ngồi bên thi thể Hạ Uyển Ương suốt một ngày một đêm. Anh không ăn, không uống lấy một ngụm nước, đôi môi từng hồng hào nay khô nứt, phủ một lớp trắng bệch.

Hạ Uyển Ương thấy anh như thế, tim đau thắt lại, vội vã chạy đến muốn ôm lấy người đàn ông ngốc nghếch này. Nhưng tay cô xuyên qua cơ thể anh như không khí. Cô ngây người nhìn đôi tay mình, thử đi thử lại nhiều lần như không thể chấp nhận nổi sự thật. Mãi đến lúc này, cô mới dần hiểu ra mình đã chết rồi.

Cả cuộc đời này, thật giống như một trò đùa tàn nhẫn. Vừa mới đoàn tụ với người mình yêu, lại phải để anh lần nữa chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt.

Nhưng nghĩ lại, cho dù cô chưa uống chỗ thuốc đó, thì việc cha mẹ cô chết vì cô, cũng đã khiến cô không còn mặt mũi nào sống tiếp trên thế giới này.

Hạ Uyển Ương lặng lẽ ngồi bên cạnh Trương Thời Dã, cùng anh chìm trong im lặng, lặng lẽ đồng hành.

8

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.