TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

“Trương Thời Dã... sao anh lại...”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn đỏ ngầu như có lửa thiêu đốt, dồn nén giữa oán hận và tuyệt vọng. Ngay cả giọng nói vốn lạnh lùng và ngạo mạn cũng trở nên khản đặc:

“Hạ Uyển Ương, đây là cuộc đời mà em đã chọn sao? Tại sao... tại sao em lại sống khổ đến thế?”

Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Những tầng tầng lớp lớp đau đớn trong lòng như sóng dữ ập đến, cuốn cô trôi đi. Cô gào khóc nức nở, nước mắt rơi từng giọt nặng trĩu xuống nền nhà lạnh buốt. Tất cả những cảm xúc bị kìm nén trước mặt Phương Chiêu Đệ, giờ phút này đồng loạt bùng nổ.

“Trương Thời Dã... em hối hận lắm... em đã sai đến không thể cứu vãn nữa rồi...”

Tim anh như bị dao cứa từng nhát, không ngăn được nước mắt tuôn trào.

“Uyển Ương... xin em đừng như vậy...”

Cô nhào vào lòng anh, cảm nhận tiếng tim anh đập mạnh mẽ trong l*иg ngực. Chỉ đến khi ấy cô mới tin rằng người trong mộng suốt bao năm qua thực sự đang hiện hữu, đang ôm lấy cô.

Hai người ôm chặt lấy nhau, như muốn bù đắp cho tất cả những tháng năm lạnh giá đã qua. Nước mắt hòa lẫn, thấm đẫm vai áo nhau, tiếng khóc lặng lẽ mà nghẹn ngào. Bao nỗi tủi nhục, đau thương, và khao khát đều dồn hết vào cái ôm siết chặt ấy.

Một lúc lâu sau, Trương Thời Dã dịu dàng bế cô lên, ánh mắt đắm đuối không rời khỏi gương mặt đã thϊếp đi vì kiệt sức trong lòng mình. Trong giây phút đó, anh cảm thấy cuộc đời mình cuối cùng cũng đã có ý nghĩa.

Anh từng bước rời khỏi phòng bệnh. Những bác sĩ, y tá trực ban trốn kỹ sau bàn làm việc, run rẩy nhìn anh. Họ vẫn còn nguyên ấn tượng về người đàn ông đã đánh Lý Văn Trác đến sống dở chết dở chỉ một tiếng trước.

Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi. Trên mặt đất, tuyết dày phủ trắng xóa. Mỗi bước chân anh đặt xuống đều nặng nề, như mang theo bao mệt mỏi, lo lắng dồn nén.

Thấy Trương Thời Dã bước ra, tài xế vội vàng mở cửa xe. Anh cẩn thận bế Hạ Uyển Ương vào trong, đặt cô xuống ghế một cách dịu dàng như nâng trứng. Ánh mắt anh ngập tràn lo lắng, sợ chỉ cần một động tác mạnh cũng khiến cô đau.

Anh cởϊ áσ khoác ngoài, nhẹ nhàng đắp lên người cô. Trên lớp vải còn phảng phất hơi ấm của anh, sưởi ấm cơ thể đang lạnh dần của cô.

Làm xong mọi thứ, Trương Thời Dã mới ngồi xuống bên cạnh, siết chặt lấy bàn tay cô. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô, như muốn ghi khắc từng đường nét của cô vào tận sâu trong tim.

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.