0 chữ
Chương 16
Chương 16
Trước kia da cô vốn đã trắng, nhưng bây giờ lại càng trắng mịn như sứ, phớt hồng tự nhiên, vừa đáng yêu lại tràn đầy sức sống.
Cô cúi xuống nhìn, mắt lập tức mở to kinh ngạc! Hồi còn ở kiếp trước, trước khi xuống nông thôn, cô vẫn luôn âm thầm tự ti vì thân hình gầy gò, đặc biệt mỗi lần nhìn mấy cô gái xung quanh có vòng một đầy đặn, trong lòng lại dâng lên nỗi ghen tị khó chịu, thậm chí từng suýt rơi vào khủng hoảng tinh thần vì điều đó.
Nhưng giờ đây, khi cảm nhận rõ ràng sự nhấp nhô trước ngực, cô không kìm được nhảy cẫng lên vì kích động. Cơ thể vừa động, bộ ngực cũng rung theo, từng đợt sóng như muốn trào ra...
Một tràng cười "ha ha ha" đầy ma mị vang lên trong phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, cô chạy vào bếp lấy phần cơm mẹ để lại. Cả nhà đều đã đi làm, chỉ còn mình cô ăn sáng. No nê xong, cô cầm theo "kho báu riêng" cùng chiếc hộp sắt mẹ Hạ giao lại rồi ra khỏi nhà.
Nhớ lời 007 từng nói, mọi thứ bỏ vào không gian đều có thể giữ tươi được. Uyển Ương lập tức chạy đến nhà ăn quốc doanh, gọi mỗi món một phần rồi gói mang về, lại mua thêm năm mươi chiếc bánh bao nhân thịt.
“Cô mua nhiều bánh bao thế để làm gì vậy?” cô phục vụ ngạc nhiên hỏi.
Uyển Ương đảo mắt một vòng, đáp nhanh: “Nhà tôi sắp có chuyện vui. Nghe nói đầu bếp bên cô nổi tiếng lắm, nên mẹ tôi mới sai tôi đến mua ít đồ ngon về cho bà con ở xa ăn thử đó!”
Người thợ nhào bột phía sau nghe vậy liền chạy ra, đẩy cô phục vụ sang một bên, phấn khởi nói: “Mẹ cô đúng là có mắt đấy! Nói thật chứ cái tay nghề nêm nhân của tôi là gia truyền đấy nhé. Ai ăn rồi cũng phải quay lại lần hai cho coi!”
Hạ Uyển Ương tươi cười đáp lời, giọng ngọt như mật: “Đúng thế đó sư phụ, tôi ăn một lần là muốn quay lại lần hai. Mà không biết tôi có thể mua nhiều hơn chút không? Nhà tôi đông người lắm, lỡ đâu mỗi người ăn một cái lại thấy chưa đã, mà quay ra không còn thì tiếc lắm luôn ấy!”
Cô gái vốn đã xinh, lại thêm cái miệng dẻo quẹo, khiến bác đầu bếp cứ đứng ngây ra nhìn, trong đầu như bị choáng một trận: “Cứ mua thoải mái đi! Tôi đảm bảo cho, muốn mua bao nhiêu cũng được!”
“Cảm ơn sư phụ nhiều lắm! Lát nữa tôi sẽ lên sổ góp ý viết cho bác vài lời. Đầu bếp giỏi như thế này, đúng là quý hiếm!”
Bác đầu bếp nghe xong mặt đỏ lên: “Cô nói quá rồi, tôi nào có giỏi đến vậy...”
Cô cúi xuống nhìn, mắt lập tức mở to kinh ngạc! Hồi còn ở kiếp trước, trước khi xuống nông thôn, cô vẫn luôn âm thầm tự ti vì thân hình gầy gò, đặc biệt mỗi lần nhìn mấy cô gái xung quanh có vòng một đầy đặn, trong lòng lại dâng lên nỗi ghen tị khó chịu, thậm chí từng suýt rơi vào khủng hoảng tinh thần vì điều đó.
Nhưng giờ đây, khi cảm nhận rõ ràng sự nhấp nhô trước ngực, cô không kìm được nhảy cẫng lên vì kích động. Cơ thể vừa động, bộ ngực cũng rung theo, từng đợt sóng như muốn trào ra...
Một tràng cười "ha ha ha" đầy ma mị vang lên trong phòng tắm.
Sau khi rửa mặt xong, cô chạy vào bếp lấy phần cơm mẹ để lại. Cả nhà đều đã đi làm, chỉ còn mình cô ăn sáng. No nê xong, cô cầm theo "kho báu riêng" cùng chiếc hộp sắt mẹ Hạ giao lại rồi ra khỏi nhà.
“Cô mua nhiều bánh bao thế để làm gì vậy?” cô phục vụ ngạc nhiên hỏi.
Uyển Ương đảo mắt một vòng, đáp nhanh: “Nhà tôi sắp có chuyện vui. Nghe nói đầu bếp bên cô nổi tiếng lắm, nên mẹ tôi mới sai tôi đến mua ít đồ ngon về cho bà con ở xa ăn thử đó!”
Người thợ nhào bột phía sau nghe vậy liền chạy ra, đẩy cô phục vụ sang một bên, phấn khởi nói: “Mẹ cô đúng là có mắt đấy! Nói thật chứ cái tay nghề nêm nhân của tôi là gia truyền đấy nhé. Ai ăn rồi cũng phải quay lại lần hai cho coi!”
Hạ Uyển Ương tươi cười đáp lời, giọng ngọt như mật: “Đúng thế đó sư phụ, tôi ăn một lần là muốn quay lại lần hai. Mà không biết tôi có thể mua nhiều hơn chút không? Nhà tôi đông người lắm, lỡ đâu mỗi người ăn một cái lại thấy chưa đã, mà quay ra không còn thì tiếc lắm luôn ấy!”
“Cảm ơn sư phụ nhiều lắm! Lát nữa tôi sẽ lên sổ góp ý viết cho bác vài lời. Đầu bếp giỏi như thế này, đúng là quý hiếm!”
Bác đầu bếp nghe xong mặt đỏ lên: “Cô nói quá rồi, tôi nào có giỏi đến vậy...”
7
0
1 tháng trước
22 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
