TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Ngay sát cánh đồng là một bãi cỏ rộng, chính giữa là một con suối nhỏ nước trong vắt, chảy róc rách như hát ru.

Cô nhìn sang bên trái biệt thự nơi đó có hai nhà kho lớn, hình dáng hơi giống lều Mông Cổ ở Nội Mông. Hạ Uyển Ương tò mò bước đến, vừa mở cửa đã thấy không gian bên trong rộng đến mức không nhìn thấy điểm cuối.

Hàng kệ cao ngất được xếp thành từng dãy, trên đó bày đầy các loại hàng hóa từ đồ ăn, thức uống, đồ sinh hoạt, đến cả thực phẩm nhập khẩu. Ngoại trừ không có người bán hàng, còn lại không khác gì một cửa hàng bách hóa thu nhỏ.

Sau khi lang thang một lúc, Hạ Uyển Ương bắt đầu thấy mệt. Sự chia ly sinh tử với Trương Thời Dã, rồi niềm vui được gặp lại gia đình tất cả dồn dập đến trong cùng một ngày, khiến cô như kiệt sức.

Cô men theo con suối, nhìn quanh bốn phía, rồi như bị một ý nghĩ nào đó điều khiển, bèn cởi đồ bước xuống suối.

Dòng nước trong suối không lạnh như cô nghĩ, trái lại, ấm áp vô cùng. Cơ thể mệt mỏi như được thả lỏng hoàn toàn, cô dứt khoát mặc kệ hết thảy, vùng vẫy nghịch nước, thỏa thích cười đùa như một đứa trẻ.

Chẳng bao lâu sau, trên người cô bỗng xuất hiện một lớp dầu đen mỏng, khiến tim cô đập loạn xạ vì sợ. Cô cuống quýt dùng tay cọ rửa, cũng may là có thể làm sạch. Nhưng khi bước lên bờ, làn da toàn thân đỏ ửng như tôm luộc, chi chít những vết hằn.

Hạ Uyển Ương chu môi, tủi thân bước ra khỏi suối, nhanh chóng mặc lại quần áo. Cô lí nhí gọi một tiếng “ra ngoài” lập tức cả người rơi phịch xuống... giường!

Hạ Uyển Ương nằm ngủ một mạch đến tám giờ sáng hôm sau. Khi dụi mắt bước vào phòng tắm rửa mặt, cô bất chợt khựng lại trước gương, đứng bất động vì kinh ngạc.

Cô gái trong gương có khuôn mặt dịu dàng, đường nét mềm mại, giữa đôi mày phảng phất nét nhu tình, nhẹ nhàng như làn gió xuân đủ sức tan chảy mọi giá lạnh trong lòng người. Đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi xếch, vừa mang vẻ lười biếng như mèo, lại có nét quyến rũ như hồ ly. Hàng mi dày rợp, sống mũi nhỏ xinh, bờ môi chúm chím như đang nũng nịu. Hai má phúng phính như đứa trẻ đang ngậm viên kẹo ngọt, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra nhéo thử một cái.

Uyển Ương biết rõ mình không xấu từ bé đến lớn, cô luôn được các cô chú trong khu tập thể khen ngợi. Thế nhưng lúc này, nhìn vào gương, cô lại cảm thấy khuôn mặt quen thuộc ấy bỗng trở nên xa lạ khó tả.

8

0

1 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.