0 chữ
Chương 7
Chương 7
Đương nhiên, La Tiểu Ý cũng chứng kiến cảnh bố mẹ già vì cô gả xa mà tức giận nói "Coi như chúng tôi không có đứa con gái như cô" thế nhưng lại không quản ngàn dặm xa xôi đến an táng cho cô.
Quỳ bên quan tài mà khóc đứt từng khúc ruột. Đem những bản thảo của cô đóng gói gọn gàng, rưng rưng nước mắt nói rằng cô đã luôn là niềm tự hào của bọn họ.(Khóc vl mấy mom ơi :)))))
Thế giới trong nháy mắt bị đảo ngược, nhưng cũng tốt thôi, nó đã giúp cô nhìn ra bộ mặt thật của tất cả mọi người.
Sau đó, La Tiểu Ý trở về Thành Đô với cha mẹ già của mình và rời khỏi Hàng Châu - nơi khiến cô đau khổ này, cô muốn dùng linh hồn của mình để sống một cuộc sống khác.
La Tiểu Ý theo cha mẹ trở về nhà ở Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh ở Thành Đô.
Cha của La Tiểu Ý, La Hán Tường là giáo sư Khoa Cơ khí của Đại học Tứ Xuyên - Trùng Khánh, ông cũng là giáo viên giảng dạy của Ngô Khôn vào thời điểm đó.
Trường đại học này cũng là nơi mà cô và Ngô Khôn theo học.
Ở Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh, La Tiểu Ý thỉnh thoảng lại theo cha đến lớp, có lúc thì vừa nhìn mẹ làm đồ ăn vừa nhắc nhở mình phải bảo vệ bản thân cho tốt. Cuộc sống như trước kia thật tự do tự tại.
"Nhanh lên, nhanh lên! tiết sau là lớp học của giáo sư Tập. Nếu không đi mau, ngay cả chỗ đứng cũng không còn!"
Hôm nay, La Tiểu Ý vẫn đi lang thang trong khuôn viên trường như thường lệ, sau khoảng thời gian thăm dò này, cô phát hiện ra rằng mặt trời, thứ được cho là thiêu đốt linh hồn, không có tác dụng gì đối với cô.
Bây giờ, cô giống như một cao thủ học được cách tàng hình, chỉ là mãi vẫn không thể quay về cơ thể thật mà thôi.
Có hai cô gái trẻ nắm tay nhau, nhanh chóng đi qua chỗ cô và chạy về phía trước.
Cuộc trò chuyện của hai cô gái lọt vào tai La Tiểu Ý. Một cô gái lo lắng thở dài: "Ai da! Không kịp rồi, chạy nhanh lên đi! Vừa rồi không nên trang điểm lâu như vậy."
Người kia hiển nhiên cũng đang tăng tốc, đồng thời trả lời: "Giáo sư Tập rất ít khi đến trường, đương nhiên muốn cho anh ấy xem hình ảnh đẹp nhất của chúng ta!"
Cô gái phía trước quát vào mặt cô gái kia: "Thôi đi, Giáo sư Tập là người nghiêm túc như vậy, làm sao có thể để ý đến học sinh của mình lớn lên có xinh đẹp hay không."
"Hơn nữa, nếu anh ấy muốn vui vẻ, một đống minh tinh kia đương nhiên sẽ cố gắng leo lên người anh ấy. Cho dù chúng ta có trang điểm kĩ thế nào, thì sao có thể bằng những minh tinh nổi tiếng kiều diễm đó được chứ."
Cô gái bị quát cũng vui vẻ: "Vậy thì cậu cũng có khác gì đâu. Người thay đi thay lại sáu bộ quần áo trước khi ra ngoài có tư cách gì nói tớ".
Sau đó, hai cô gái nhìn nhau cười ha ha, nhưng bước chân họ không hề chậm lại. La Tiểu Ý thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo.
Cô cũng biết rằng "Giáo sư Tập" trong miệng các cô gái là một trong những giáo sư nổi tiếng nhất của khoa "khoa học máy tính" của Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh ở Thành Đô.
La Tiểu Ý cũng đã nghe rất nhiều truyền thuyết về vị "giáo sư Tập" này từ miệng các học sinh.
Chẳng hạn như, vị giáo sư này chưa đầy 40 tuổi mà đã là người phụ trách ba công ty lớn, các dự án do Giáo sư Tập đầu tư đều trải rộng khắp cả nước, hầu như dự án nào anh xem trọng đều đạt được thành công ngoài sức tưởng tượng.
Trọng điểm là, anh ta không phải là kiểu con nhà giàu đời thứ hai, có thể thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, mà là một người đàn ông, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, trở thành ông chủ bằng chính năng lực của mình.
Một ví dụ khác là giáo sư Tập này từng là sinh viên của trường đại học Tứ Xuyên - Trùng Khánh.
Thời còn là sinh viên của trường, anh ấy được rất nhiều cô gái giàu có theo đuổi nhưng anh không quan tâm, cũng không có một mối tình mãnh liệt nào thời đại học mà chỉ để ý tới những thiết bị điện tử.
Quỳ bên quan tài mà khóc đứt từng khúc ruột. Đem những bản thảo của cô đóng gói gọn gàng, rưng rưng nước mắt nói rằng cô đã luôn là niềm tự hào của bọn họ.(Khóc vl mấy mom ơi :)))))
Thế giới trong nháy mắt bị đảo ngược, nhưng cũng tốt thôi, nó đã giúp cô nhìn ra bộ mặt thật của tất cả mọi người.
Sau đó, La Tiểu Ý trở về Thành Đô với cha mẹ già của mình và rời khỏi Hàng Châu - nơi khiến cô đau khổ này, cô muốn dùng linh hồn của mình để sống một cuộc sống khác.
La Tiểu Ý theo cha mẹ trở về nhà ở Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh ở Thành Đô.
Cha của La Tiểu Ý, La Hán Tường là giáo sư Khoa Cơ khí của Đại học Tứ Xuyên - Trùng Khánh, ông cũng là giáo viên giảng dạy của Ngô Khôn vào thời điểm đó.
Ở Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh, La Tiểu Ý thỉnh thoảng lại theo cha đến lớp, có lúc thì vừa nhìn mẹ làm đồ ăn vừa nhắc nhở mình phải bảo vệ bản thân cho tốt. Cuộc sống như trước kia thật tự do tự tại.
"Nhanh lên, nhanh lên! tiết sau là lớp học của giáo sư Tập. Nếu không đi mau, ngay cả chỗ đứng cũng không còn!"
Hôm nay, La Tiểu Ý vẫn đi lang thang trong khuôn viên trường như thường lệ, sau khoảng thời gian thăm dò này, cô phát hiện ra rằng mặt trời, thứ được cho là thiêu đốt linh hồn, không có tác dụng gì đối với cô.
Bây giờ, cô giống như một cao thủ học được cách tàng hình, chỉ là mãi vẫn không thể quay về cơ thể thật mà thôi.
Có hai cô gái trẻ nắm tay nhau, nhanh chóng đi qua chỗ cô và chạy về phía trước.
Người kia hiển nhiên cũng đang tăng tốc, đồng thời trả lời: "Giáo sư Tập rất ít khi đến trường, đương nhiên muốn cho anh ấy xem hình ảnh đẹp nhất của chúng ta!"
Cô gái phía trước quát vào mặt cô gái kia: "Thôi đi, Giáo sư Tập là người nghiêm túc như vậy, làm sao có thể để ý đến học sinh của mình lớn lên có xinh đẹp hay không."
"Hơn nữa, nếu anh ấy muốn vui vẻ, một đống minh tinh kia đương nhiên sẽ cố gắng leo lên người anh ấy. Cho dù chúng ta có trang điểm kĩ thế nào, thì sao có thể bằng những minh tinh nổi tiếng kiều diễm đó được chứ."
Cô gái bị quát cũng vui vẻ: "Vậy thì cậu cũng có khác gì đâu. Người thay đi thay lại sáu bộ quần áo trước khi ra ngoài có tư cách gì nói tớ".
Cô cũng biết rằng "Giáo sư Tập" trong miệng các cô gái là một trong những giáo sư nổi tiếng nhất của khoa "khoa học máy tính" của Đại học Tứ Xuyên-Trùng Khánh ở Thành Đô.
La Tiểu Ý cũng đã nghe rất nhiều truyền thuyết về vị "giáo sư Tập" này từ miệng các học sinh.
Chẳng hạn như, vị giáo sư này chưa đầy 40 tuổi mà đã là người phụ trách ba công ty lớn, các dự án do Giáo sư Tập đầu tư đều trải rộng khắp cả nước, hầu như dự án nào anh xem trọng đều đạt được thành công ngoài sức tưởng tượng.
Trọng điểm là, anh ta không phải là kiểu con nhà giàu đời thứ hai, có thể thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, mà là một người đàn ông, bắt đầu từ hai bàn tay trắng, trở thành ông chủ bằng chính năng lực của mình.
Một ví dụ khác là giáo sư Tập này từng là sinh viên của trường đại học Tứ Xuyên - Trùng Khánh.
Thời còn là sinh viên của trường, anh ấy được rất nhiều cô gái giàu có theo đuổi nhưng anh không quan tâm, cũng không có một mối tình mãnh liệt nào thời đại học mà chỉ để ý tới những thiết bị điện tử.
4
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
