0 chữ
Chương 17
Chương 17: Trộm cắp
“Điện hạ, lão nô đáng chết." Bà ta cúi đầu sám hối, sau đó dời mũi giáo sang phía Nguyệt Ninh:
“Hôm ấy lão nô đi tuần kho, nghe trong phòng có tiếng lục lọi, nên nhanh chóng bước tới mở cửa. Không ngờ tên trộm phản ứng nhanh quá, suýt nữa bị bắt, vậy mà nhảy qua cửa sổ trốn thoát. Lão nô ngu dốt, đuổi theo không kịp.”
Trưởng công chúa xoay vòng chiếc vòng ngọc trên cổ tay, giọng thản nhiên:
“Có manh mối gì không?”
“Có ạ!”
Cổ ma ma đáp dứt khoát, rồi móc từ trong ngực ra một chiếc hoa tai, lời lẽ chắc như đinh đóng cột:
“Lúc đầu cứ tưởng chuyện này thế là xong, nào ngờ hôm nay lão nô kiểm tra lại kho, thì tìm thấy chiếc hoa tai này trong góc khuất. Lão nô không dám quyết đoán, kính xin điện hạ minh xét.”
Tuyết Hòa liếc qua, giả bộ kinh ngạc:
“Đây chẳng phải là của Nguyệt...”
Nàng ta cố tình dừng giữa chừng, tỏ vẻ kinh nghi ngờ vực.
“Ngươi nhận ra?” Trưởng công chúa thu hết biểu cảm ba người vào mắt.
Tuyết Hòa lấy dũng khí, lí nhí đáp:
“Nô tỳ từng thấy Nguyệt Ninh đeo.”
Nguyệt Ninh chẳng cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu phủ nhận:
“Không phải của nô tỳ. Nô tỳ chưa từng đeo thứ đó.”
“Có lẽ là ta nhìn nhầm.” Tuyết Hòa vội vã hùa theo, vẻ mặt đầy thiện chí:
“Dù sao thì chuyện trộm cắp cũng không phải chuyện nhỏ, cần tra rõ ràng, kẻo làm oan người tốt.”
Cổ ma ma là kẻ lọc lõi, nghe vậy liền tiếp lời:
“Thực ra muốn chứng minh Nguyệt Ninh trong sạch cũng dễ thôi. Cứ mang đồ của nàng ta ra lục soát là biết ngay, cũng tránh lời ra tiếng vào.”
“Ta không trộm cắp, cũng không cần người khác chứng minh.” Nguyệt Ninh thuận theo lời bà ta, quả nhiên Cổ ma ma và Tuyết Hòa đều thoáng lộ vẻ đắc ý.
“Nguyệt Ninh cô nương thật nóng nảy,” Cổ ma ma giả vờ nhân hậu:
“Lão nô có nói nàng là kẻ trộm đâu, chỉ là Tuyết Hòa bảo thấy nàng từng đeo đôi hoa tai đó, nếu không tra cho rõ, ngược lại là hại nàng.”
Tuyết Hòa theo nhịp hùa vào:
“Coi như là ta nhìn nhầm đi, đừng vì thế mà làm khó Nguyệt Ninh nữa.”
“Muốn lục thì cứ lục!” Nguyệt Ninh chợt lên tiếng:
“Chỉ là ta chưa từng thấy đôi hoa tai đó, Tuyết Hòa nói ta từng đeo, thì ta cũng có thể nói chính nàng ta đã đeo. Chi bằng cứ lục soát đồ cả hai chúng ta, vậy mới công bằng.”
“C ây ngay không sợ chết đứng, lục thì lục!” Tuyết Hòa lập tức quỳ phịch xuống đất:
“Nô tỳ sẵn sàng phối hợp cùng Cổ ma ma, chứng minh mình trong sạch.”
“Hôm ấy lão nô đi tuần kho, nghe trong phòng có tiếng lục lọi, nên nhanh chóng bước tới mở cửa. Không ngờ tên trộm phản ứng nhanh quá, suýt nữa bị bắt, vậy mà nhảy qua cửa sổ trốn thoát. Lão nô ngu dốt, đuổi theo không kịp.”
Trưởng công chúa xoay vòng chiếc vòng ngọc trên cổ tay, giọng thản nhiên:
“Có manh mối gì không?”
“Có ạ!”
Cổ ma ma đáp dứt khoát, rồi móc từ trong ngực ra một chiếc hoa tai, lời lẽ chắc như đinh đóng cột:
“Lúc đầu cứ tưởng chuyện này thế là xong, nào ngờ hôm nay lão nô kiểm tra lại kho, thì tìm thấy chiếc hoa tai này trong góc khuất. Lão nô không dám quyết đoán, kính xin điện hạ minh xét.”
Tuyết Hòa liếc qua, giả bộ kinh ngạc:
“Đây chẳng phải là của Nguyệt...”
“Ngươi nhận ra?” Trưởng công chúa thu hết biểu cảm ba người vào mắt.
Tuyết Hòa lấy dũng khí, lí nhí đáp:
“Nô tỳ từng thấy Nguyệt Ninh đeo.”
Nguyệt Ninh chẳng cần suy nghĩ, lập tức lắc đầu phủ nhận:
“Không phải của nô tỳ. Nô tỳ chưa từng đeo thứ đó.”
“Có lẽ là ta nhìn nhầm.” Tuyết Hòa vội vã hùa theo, vẻ mặt đầy thiện chí:
“Dù sao thì chuyện trộm cắp cũng không phải chuyện nhỏ, cần tra rõ ràng, kẻo làm oan người tốt.”
Cổ ma ma là kẻ lọc lõi, nghe vậy liền tiếp lời:
“Thực ra muốn chứng minh Nguyệt Ninh trong sạch cũng dễ thôi. Cứ mang đồ của nàng ta ra lục soát là biết ngay, cũng tránh lời ra tiếng vào.”
“Ta không trộm cắp, cũng không cần người khác chứng minh.” Nguyệt Ninh thuận theo lời bà ta, quả nhiên Cổ ma ma và Tuyết Hòa đều thoáng lộ vẻ đắc ý.
“Lão nô có nói nàng là kẻ trộm đâu, chỉ là Tuyết Hòa bảo thấy nàng từng đeo đôi hoa tai đó, nếu không tra cho rõ, ngược lại là hại nàng.”
Tuyết Hòa theo nhịp hùa vào:
“Coi như là ta nhìn nhầm đi, đừng vì thế mà làm khó Nguyệt Ninh nữa.”
“Muốn lục thì cứ lục!” Nguyệt Ninh chợt lên tiếng:
“Chỉ là ta chưa từng thấy đôi hoa tai đó, Tuyết Hòa nói ta từng đeo, thì ta cũng có thể nói chính nàng ta đã đeo. Chi bằng cứ lục soát đồ cả hai chúng ta, vậy mới công bằng.”
“C ây ngay không sợ chết đứng, lục thì lục!” Tuyết Hòa lập tức quỳ phịch xuống đất:
“Nô tỳ sẵn sàng phối hợp cùng Cổ ma ma, chứng minh mình trong sạch.”
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
