0 chữ
Chương 16
Chương 16: Bùi Hoài không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
Vừa mặc được y phục vào, Tuyết Hòa liền trở về. Vừa vào cửa đã xốc mạnh tấm rèm.
Nguyệt Ninh không kịp né, vội quay lưng lại, cuống quýt cài kín cổ áo.
“Đồ không biết xấu hổ!” Tuyết Hòa thấy vết bầm tím loang lổ nơi ngực nàng, trong lòng như bị thiêu đốt, nghiến răng mắng: “Đồ đê tiện! Mới vào phủ được mấy ngày đã mơ trèo lên giường thiếu gia!"
Nguyệt Ninh bưng chậu nước định bước ra thì bị Tuyết Hòa duỗi chân cản lại.
“Ngươi thật sự cho rằng nhị công tử để mắt đến ngươi sao?” Nàng ta cười lạnh, cố nén cơn ghen mà trút giận: “Ngươi với đám kỹ nữ lầu xanh có khác gì nhau..."
“Tránh ra.” Ánh mắt Nguyệt Ninh bình thản.
Tuyết Hòa giận đến run người: “Ta không tránh thì sao?!”
Nguyệt Ninh hơi nhích chậu nước về phía trước: “Ta không ngại giúp ngươi tắm một chậu nước lạnh đâu.”
“Ngươi!”
Nguyệt Ninh không thèm chấp, vòng qua người cô ta rồi thẳng bước ra ngoài sân.
Trước bữa trưa, Trưởng công chúa sai người gọi Nguyệt Ninh đến Lan Tuyết Đường một chuyến.
Phía tây phủ mới đưa tới hai tấm da thuộc hảo hạng, công chúa đã cho may thành hai chiếc áo choàng, một trắng tinh cho trưởng tử, một xám bạc để dành cho con út.
Nguyệt Ninh đến Lan Tuyết Đường thì đại công tử vẫn đang nghỉ trưa, nàng đặt áo xong chuẩn bị lui bước thì Bùi Hoài từ bậc thềm phía dưới đi lên.
“Nhị công tử.” Nàng khẽ nhún người, cung kính đứng nép sang một bên chờ hắn vào trước.
Bùi Hoài không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
Nguyệt Ninh lên tiếng giải thích:
“Là điện hạ sai nô tỳ đến đưa đồ.”
Bùi Hoài bước thẳng lên bậc thềm, làm như chẳng hề nghe thấy.
--------
Tầm giờ này, lẽ ra Tuyết Hòa phải đang hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa, vậy mà lại đóng cửa phòng, lén lút trèo lên giường của Nguyệt Ninh.
Nàng ta thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng, rồi từ trong ngực áo lôi ra vật gì đó.
Nguyệt Ninh khom người, nín thở.
Một lát sau, nàng từ từ ngẩng đầu lên, thấy Tuyết Hòa đang mở bọc hành lý của mình, nhét vào đó một vật gì, có lẽ vì chột dạ nên tay run, phải thử mấy lần mới thành công.
Nguyệt Ninh im lặng nhìn. Đợi đến khi Tuyết Hòa thu xếp xong, mồ hôi túa đầy trán, phe phẩy khăn tay rời khỏi phòng, nàng mới từ chỗ nấp bước ra.
Nửa canh giờ sau, Trưởng công chúa cho người gọi nàng đến Vĩnh Xuân Các.
Tuyết Hòa đứng bên cạnh công chúa, Cổ ma ma thì ở giữa sảnh, trên tay là một cuộn danh sách dài, liệt kê hàng loạt trâm vòng ngọc ngà gần đây bị thất lạc.
Nguyệt Ninh không kịp né, vội quay lưng lại, cuống quýt cài kín cổ áo.
“Đồ không biết xấu hổ!” Tuyết Hòa thấy vết bầm tím loang lổ nơi ngực nàng, trong lòng như bị thiêu đốt, nghiến răng mắng: “Đồ đê tiện! Mới vào phủ được mấy ngày đã mơ trèo lên giường thiếu gia!"
Nguyệt Ninh bưng chậu nước định bước ra thì bị Tuyết Hòa duỗi chân cản lại.
“Ngươi thật sự cho rằng nhị công tử để mắt đến ngươi sao?” Nàng ta cười lạnh, cố nén cơn ghen mà trút giận: “Ngươi với đám kỹ nữ lầu xanh có khác gì nhau..."
“Tránh ra.” Ánh mắt Nguyệt Ninh bình thản.
Tuyết Hòa giận đến run người: “Ta không tránh thì sao?!”
Nguyệt Ninh hơi nhích chậu nước về phía trước: “Ta không ngại giúp ngươi tắm một chậu nước lạnh đâu.”
Nguyệt Ninh không thèm chấp, vòng qua người cô ta rồi thẳng bước ra ngoài sân.
Trước bữa trưa, Trưởng công chúa sai người gọi Nguyệt Ninh đến Lan Tuyết Đường một chuyến.
Phía tây phủ mới đưa tới hai tấm da thuộc hảo hạng, công chúa đã cho may thành hai chiếc áo choàng, một trắng tinh cho trưởng tử, một xám bạc để dành cho con út.
Nguyệt Ninh đến Lan Tuyết Đường thì đại công tử vẫn đang nghỉ trưa, nàng đặt áo xong chuẩn bị lui bước thì Bùi Hoài từ bậc thềm phía dưới đi lên.
“Nhị công tử.” Nàng khẽ nhún người, cung kính đứng nép sang một bên chờ hắn vào trước.
Bùi Hoài không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
Nguyệt Ninh lên tiếng giải thích:
“Là điện hạ sai nô tỳ đến đưa đồ.”
Bùi Hoài bước thẳng lên bậc thềm, làm như chẳng hề nghe thấy.
Tầm giờ này, lẽ ra Tuyết Hòa phải đang hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa, vậy mà lại đóng cửa phòng, lén lút trèo lên giường của Nguyệt Ninh.
Nàng ta thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt căng thẳng, rồi từ trong ngực áo lôi ra vật gì đó.
Nguyệt Ninh khom người, nín thở.
Một lát sau, nàng từ từ ngẩng đầu lên, thấy Tuyết Hòa đang mở bọc hành lý của mình, nhét vào đó một vật gì, có lẽ vì chột dạ nên tay run, phải thử mấy lần mới thành công.
Nguyệt Ninh im lặng nhìn. Đợi đến khi Tuyết Hòa thu xếp xong, mồ hôi túa đầy trán, phe phẩy khăn tay rời khỏi phòng, nàng mới từ chỗ nấp bước ra.
Nửa canh giờ sau, Trưởng công chúa cho người gọi nàng đến Vĩnh Xuân Các.
Tuyết Hòa đứng bên cạnh công chúa, Cổ ma ma thì ở giữa sảnh, trên tay là một cuộn danh sách dài, liệt kê hàng loạt trâm vòng ngọc ngà gần đây bị thất lạc.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
