0 chữ
Chương 13
Chương 13: Lẽ ra hắn phải gϊếŧ nàng ngay từ khi được sống lại.
Nguyệt Ninh cắn môi, nếu lúc nãy nàng thật sự bị Cổ ma ma trói như heo mang tới trước mặt Trưởng công chúa, dù nàng có mười cái miệng cũng không thể thanh minh nổi. Bị gán tội danh trộm cắp lên đầu, từ đó về sau làm sao ngẩng mặt làm người ở hầu phủ được?
“Ngươi quay về rồi à?” Tuyết Hòa kinh ngạc, vừa dứt lời thì nhận ra điều không ổn, ho một tiếng rồi sửa lời: “Ý ta là... sao giờ mới về? Thấy muội đi mãi không trở lại, nên ta tự mình đến kho lấy bảo tháp luôn.”
Ả khoác ngoại sam ngồi dậy, kín đáo quan sát Nguyệt Ninh, thấy nàng không chút thương tích, đoán ra Cổ ma ma đã thất thủ.
“Bụng còn đau không?” Nguyệt Ninh không đáp, chỉ rót một chén trà nóng từ ấm, đưa tới trước mặt Tuyết Hòa, “Uống chút nước ấm cho dễ chịu hơn không?"
Tuyết Hòa ngượng ngùng liếc nàng một cái, theo phản xạ xoa bụng rồi cười cười: “Đa tạ.”
Nhưng ngay khi ả vừa đưa tay đón lấy chén trà, Nguyệt Ninh “vô tình” nghiêng tay, toàn bộ nước trà nóng hổi đổ ụp lên giường Tuyết Hòa. Ả hét lên chói tai, vội vàng bật dậy, lông mày dựng đứng, không nói không rằng liền kéo chăn xuống.
Trời đang giá lạnh, lại vừa có tuyết, nếu đệm chăn ướt nhẹp thế này thì không lạnh chết cũng bị cảm nặng.
“Ngươi điên rồi à?!” Tuyết Hòa ôm chăn đứng nép bên lò than, tức giận quát.
Nguyệt Ninh nhìn thẳng vào mắt ả, từng chữ như dao:
“Lần sau còn dám gạt ta, hại ta, thì không chỉ là một chén trà nóng là xong chuyện đâu.”
“Ngươi… ngươi đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”
Nguyệt Ninh không đáp nữa, bưng chậu đồng ra sân rửa mặt, lúc trở lại thì Tuyết Hòa vẫn đứng ngẩn người giữa phòng, sắc mặt cứng ngắc. Nàng đi vòng qua, “phù” một tiếng thổi tắt ngọn nến duy nhất trong phòng, leo lên giường, cuộn người ngủ quay vào trong.
...
Xung quanh xác con mèo chết, máu tươi tụ lại rất nhanh, vì trời lạnh nên đông thành những mảng vụn băng.
Bùi Hoài đứng thẳng người trên cây, giữa mày khẽ nhíu, đôi mắt dài hẹp dần dần toát ra sát ý âm trầm.
Lẽ ra hắn phải gϊếŧ nàng ngay từ khi được sống lại.
Chiếc cổ ấy, chỉ cần một tay là đủ bẻ gãy.
Nhưng cứ thế chết đi, sao có thể xứng với nỗi hận sục sôi, với cơn thèm khát muốn giày vò, muốn trả thù đến điên cuồng trong hắn?
Nàng không thể chết. Ít nhất, trước khi hắn hủy hoại hết thảy bọn họ, không ai được phép chết cả.
Bùi Hoài nhấc ngón tay lên, đầu ngón vẫn còn vương mùi tanh nhàn nhạt từ xác mèo hoang.
“Ngươi quay về rồi à?” Tuyết Hòa kinh ngạc, vừa dứt lời thì nhận ra điều không ổn, ho một tiếng rồi sửa lời: “Ý ta là... sao giờ mới về? Thấy muội đi mãi không trở lại, nên ta tự mình đến kho lấy bảo tháp luôn.”
Ả khoác ngoại sam ngồi dậy, kín đáo quan sát Nguyệt Ninh, thấy nàng không chút thương tích, đoán ra Cổ ma ma đã thất thủ.
“Bụng còn đau không?” Nguyệt Ninh không đáp, chỉ rót một chén trà nóng từ ấm, đưa tới trước mặt Tuyết Hòa, “Uống chút nước ấm cho dễ chịu hơn không?"
Tuyết Hòa ngượng ngùng liếc nàng một cái, theo phản xạ xoa bụng rồi cười cười: “Đa tạ.”
Trời đang giá lạnh, lại vừa có tuyết, nếu đệm chăn ướt nhẹp thế này thì không lạnh chết cũng bị cảm nặng.
“Ngươi điên rồi à?!” Tuyết Hòa ôm chăn đứng nép bên lò than, tức giận quát.
Nguyệt Ninh nhìn thẳng vào mắt ả, từng chữ như dao:
“Lần sau còn dám gạt ta, hại ta, thì không chỉ là một chén trà nóng là xong chuyện đâu.”
“Ngươi… ngươi đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”
Nguyệt Ninh không đáp nữa, bưng chậu đồng ra sân rửa mặt, lúc trở lại thì Tuyết Hòa vẫn đứng ngẩn người giữa phòng, sắc mặt cứng ngắc. Nàng đi vòng qua, “phù” một tiếng thổi tắt ngọn nến duy nhất trong phòng, leo lên giường, cuộn người ngủ quay vào trong.
Xung quanh xác con mèo chết, máu tươi tụ lại rất nhanh, vì trời lạnh nên đông thành những mảng vụn băng.
Bùi Hoài đứng thẳng người trên cây, giữa mày khẽ nhíu, đôi mắt dài hẹp dần dần toát ra sát ý âm trầm.
Lẽ ra hắn phải gϊếŧ nàng ngay từ khi được sống lại.
Chiếc cổ ấy, chỉ cần một tay là đủ bẻ gãy.
Nhưng cứ thế chết đi, sao có thể xứng với nỗi hận sục sôi, với cơn thèm khát muốn giày vò, muốn trả thù đến điên cuồng trong hắn?
Nàng không thể chết. Ít nhất, trước khi hắn hủy hoại hết thảy bọn họ, không ai được phép chết cả.
Bùi Hoài nhấc ngón tay lên, đầu ngón vẫn còn vương mùi tanh nhàn nhạt từ xác mèo hoang.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
