0 chữ
Chương 33
Chương 33
Mọi người nhìn kỹ lại, quả thực thấy trong giỏ tre có một con hoẵng không sừng, mấy con gà rừng và thỏ hoang. Lập tức họ nhìn nhau, dựa vào cung tên mà săn được nhiều đồ rừng như vậy sao? Cao thủ thật.
Hóa ra họ lo lắng hão.
"Hoẵng là động vật được nhà nước bảo vệ." Mục Lăng nhíu mày nói.
"Bây giờ thiên tai nhân họa, người còn sắp thành thức ăn cho nhau, ai còn quản đến hoẵng nữa." Tô Miên lạnh nhạt nói.
Một câu của Tô Miên khiến Mục Lăng á khẩu không trả lời được. Phân đội một phía sau thấy đội trưởng bị lép vế, đều nhịn cười, nói: "Đội trưởng, cứ coi như con hoẵng này bị núi lở đè chết đi. Chúng ta hành quân dã ngoại cũng ăn không ít đâu."
"Nào, cô em, tôi giúp cô vác giỏ tre, cái giỏ này chắc nặng lắm."
Mọi người nhiệt tình nói.
Tìm được Tô Miên, đoàn người liền xuống núi về thôn.
Bữa trưa làm các món ăn nhà quê và món hoẵng kho tàu.
Mục Lăng và những người khác tuân thủ nguyên tắc không lấy của dân một thứ gì. Kết quả là họ không ăn, dân làng cũng không ăn, đến cuối cùng chỉ phải móc ra mấy trăm tệ, coi như mua bữa trưa này.
Hương vị đồ rừng trong núi thật tuyệt vời, hơn nữa tay nghề của bà nội Tô Miên lại khéo, mọi người ăn một bữa ngon nhất kể từ khi được cứu viện, không, là bữa ngon nhất trong đời họ.
Mục Lăng thấy dưới mái hiên nhà Tô Miên treo đầy thịt gà rừng, thỏ hoang phơi khô, còn có thịt dê rừng và chân lợn muối, anh ta âm thầm gật đầu. Khó trách dân làng đều tin phục cô gái này, tay chân nhanh nhẹn, đầu óc cũng thông minh, một người có thể làm bằng mười người.
"Bây giờ núi lở, chỗ này không an toàn, mọi người có muốn chuyển đến nhà người thân ở tạm không?" Mục Lăng thấy dân làng thuần phác, không khỏi nhắc nhở.
Chức vị của Mục Lăng trong quân đội không thấp, biết rất nhiều chuyện nội bộ mà người ngoài không hay. Bây giờ thiên tai nhân họa, nơi đâu cũng không an toàn. Hôm nay là núi lở, ngày mai không chừng là động đất, cháy rừng. Từ đầu tháng đến nay cả nước đã xảy ra hàng trăm vụ tai nạn nghiêm trọng, tất cả đều bị ém nhẹm không công bố để tránh gây hoang mang dư luận, còn ở nước ngoài thì càng nhiều.
"Chúng tôi không đi đâu hết." Thím Sáu lắc đầu nói.
"Đây là nhà của chúng tôi." Bà Triệu nói.
"Đồng chí ơi, chúng tôi đều là những người một chân đã bước vào quan tài rồi, không muốn đến trước mặt con cháu gây phiền phức, cứ ở yên trong núi này thôi. Thôn Hàn Đàm tốt lắm mà." Ông trưởng thôn tự hào nói.
Tô Miên vẻ mặt suy tư nhìn Mục Lăng, xác định kiếp trước mình chưa từng gặp anh ta. Nghĩ đến sau khi mạt thế đến, những người xông lên tuyến đầu, thương vong thảm trọng nhất chính là quân nhân, trong lòng cô cũng nảy sinh vài phần kính trọng, nói: "Đội trưởng Mục, tôi thấy trên diễn đàn, bây giờ khắp nơi trong nước đều xảy ra thiên tai liên tục, bên ngoài cũng chưa chắc an toàn hơn trong núi đâu. Nếu các anh có ngày nghỉ, vẫn nên về thăm người nhà đi."
Có lẽ, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Hóa ra họ lo lắng hão.
"Hoẵng là động vật được nhà nước bảo vệ." Mục Lăng nhíu mày nói.
"Bây giờ thiên tai nhân họa, người còn sắp thành thức ăn cho nhau, ai còn quản đến hoẵng nữa." Tô Miên lạnh nhạt nói.
Một câu của Tô Miên khiến Mục Lăng á khẩu không trả lời được. Phân đội một phía sau thấy đội trưởng bị lép vế, đều nhịn cười, nói: "Đội trưởng, cứ coi như con hoẵng này bị núi lở đè chết đi. Chúng ta hành quân dã ngoại cũng ăn không ít đâu."
"Nào, cô em, tôi giúp cô vác giỏ tre, cái giỏ này chắc nặng lắm."
Mọi người nhiệt tình nói.
Tìm được Tô Miên, đoàn người liền xuống núi về thôn.
Mục Lăng và những người khác tuân thủ nguyên tắc không lấy của dân một thứ gì. Kết quả là họ không ăn, dân làng cũng không ăn, đến cuối cùng chỉ phải móc ra mấy trăm tệ, coi như mua bữa trưa này.
Hương vị đồ rừng trong núi thật tuyệt vời, hơn nữa tay nghề của bà nội Tô Miên lại khéo, mọi người ăn một bữa ngon nhất kể từ khi được cứu viện, không, là bữa ngon nhất trong đời họ.
Mục Lăng thấy dưới mái hiên nhà Tô Miên treo đầy thịt gà rừng, thỏ hoang phơi khô, còn có thịt dê rừng và chân lợn muối, anh ta âm thầm gật đầu. Khó trách dân làng đều tin phục cô gái này, tay chân nhanh nhẹn, đầu óc cũng thông minh, một người có thể làm bằng mười người.
"Bây giờ núi lở, chỗ này không an toàn, mọi người có muốn chuyển đến nhà người thân ở tạm không?" Mục Lăng thấy dân làng thuần phác, không khỏi nhắc nhở.
"Chúng tôi không đi đâu hết." Thím Sáu lắc đầu nói.
"Đây là nhà của chúng tôi." Bà Triệu nói.
"Đồng chí ơi, chúng tôi đều là những người một chân đã bước vào quan tài rồi, không muốn đến trước mặt con cháu gây phiền phức, cứ ở yên trong núi này thôi. Thôn Hàn Đàm tốt lắm mà." Ông trưởng thôn tự hào nói.
Tô Miên vẻ mặt suy tư nhìn Mục Lăng, xác định kiếp trước mình chưa từng gặp anh ta. Nghĩ đến sau khi mạt thế đến, những người xông lên tuyến đầu, thương vong thảm trọng nhất chính là quân nhân, trong lòng cô cũng nảy sinh vài phần kính trọng, nói: "Đội trưởng Mục, tôi thấy trên diễn đàn, bây giờ khắp nơi trong nước đều xảy ra thiên tai liên tục, bên ngoài cũng chưa chắc an toàn hơn trong núi đâu. Nếu các anh có ngày nghỉ, vẫn nên về thăm người nhà đi."
10
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
