0 chữ
Chương 28
Chương 28
Trong mạt thế mọi người đều dùng vật đổi vật, tiền tệ lưu thông là những viên tinh hạch năng lượng trong cơ thể thú nguyên tố. Đừng nói tiền, ngay cả vàng bạc châu báu cũng chẳng đáng một xu.
Đợt tích trữ thứ ba mua là đồ điện gia dụng loại lớn. Đầu tiên cô mua tấm pin năng lượng mặt trời dự trữ điện. Tài nguyên năng lượng mặt trời là nguồn năng lượng chủ yếu trong mạt thế. Tô Miên mua bốn bộ pin dự trữ, rồi mua tủ đông, máy lọc nước, quạt điện, điều hòa, bộ đồ điện nhà bếp, mỗi thứ mua bốn cái, hậu cần trực tiếp gửi đến kho hàng nhà chú ở huyện.
Đợt thứ tư tích trữ là dược phẩm. Trong mạt thế, các chỉ số cơ thể của dị năng giả đều tiến hóa, nhưng bệnh tật vẫn không thể loại trừ hoàn toàn. Kiếp trước cô nghe được một tin tức đáng sợ nhất là một căn cứ nhỏ ở phía nam bùng phát dịch bệnh do cái nóng khắc nghiệt, toàn bộ hơn một ngàn người trong căn cứ không ai sống sót.
Tô Miên tích trữ phần lớn là thuốc tây loại kháng sinh.
Chờ vật tư đều đến nơi, Tô Miên lén lút đem chúng vào không gian hồ lô của mình, lập tức hơn 100 mét vuông không gian chiếm hết một nửa.
…
Ngày tháng trôi nhanh như thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày Quốc tế Lao động, cả nước sớm bước vào mùa hè nóng bức. Nhiệt độ không khí ở khắp nơi vượt quá 40 độ, nhiệt độ ở những thành phố lớn như lò lửa đã lên tới 50 độ. Người dân cả nước đều phải dựa vào điều hòa để duy trì sự sống.
Trên tin tức mỗi ngày đều có người bị cảm nắng chết, còn có những công nhân sửa chữa điều hòa bị phơi nắng đến chết.
Ngoài ra, phía bắc xuất hiện đại hạn, liên tục hơn ba tháng không có một giọt mưa nào.
Tô Miên mỗi ngày đều theo dõi diễn đàn, những lời bàn tán về mạt thế trên diễn đàn ngày càng nhiều. Không ít người đã bắt đầu huấn luyện sinh tồn đặc biệt, hơn nữa tích trữ lương thực, dược phẩm và các loại vật tư phát sóng trực tiếp.
Một tháng phép của Tô Miên đã hết, hơn nữa cô còn quá hạn chưa về.
"Tô Miên, cậu rốt cuộc khi nào về? Cô giáo chủ nhiệm tìm không thấy cậu, tìm tớ rất nhiều lần." Bạch Khê gửi video call, chớp đôi mắt to vô tội nói: "Còn có các anh chị khóa trên, tớ mỗi ngày nhận được ít nhất mười tin nhắn hỏi tung tích của cậu. Kỳ lạ, sao mọi người đều hỏi tớ vậy?"
Tô Miên mỉm cười, bởi vì khi rời khỏi Hoa Đô cô đã đổi số điện thoại, hiện tại chỉ có Bạch Khê biết tung tích của cô.
"Tớ tạm thời không về." Tô Miên vác một giỏ quả dại vừa hái, một đường xuống núi: "À đúng rồi, dâu tây tớ trồng chín rồi, tớ gửi cho cậu một thùng đến trường, cậu nhớ ra chỗ bảo vệ cửa mà lấy nhé."
Ngay hôm qua, dâu tây Tô Miên trồng đã chín, mỗi cây đều kết không dưới hai mươi quả, quả nào quả nấy đỏ tươi, mọng nước, một quả to bằng quả trứng gà.
Còn hương vị thì càng không thể diễn tả, ngọt thanh mọng nước, vô cùng ngon.
Tô Miên biếu mỗi nhà một giỏ nhỏ, còn lại không ít, liền gửi cho Bạch Khê một thùng.
Đợt tích trữ thứ ba mua là đồ điện gia dụng loại lớn. Đầu tiên cô mua tấm pin năng lượng mặt trời dự trữ điện. Tài nguyên năng lượng mặt trời là nguồn năng lượng chủ yếu trong mạt thế. Tô Miên mua bốn bộ pin dự trữ, rồi mua tủ đông, máy lọc nước, quạt điện, điều hòa, bộ đồ điện nhà bếp, mỗi thứ mua bốn cái, hậu cần trực tiếp gửi đến kho hàng nhà chú ở huyện.
Đợt thứ tư tích trữ là dược phẩm. Trong mạt thế, các chỉ số cơ thể của dị năng giả đều tiến hóa, nhưng bệnh tật vẫn không thể loại trừ hoàn toàn. Kiếp trước cô nghe được một tin tức đáng sợ nhất là một căn cứ nhỏ ở phía nam bùng phát dịch bệnh do cái nóng khắc nghiệt, toàn bộ hơn một ngàn người trong căn cứ không ai sống sót.
Chờ vật tư đều đến nơi, Tô Miên lén lút đem chúng vào không gian hồ lô của mình, lập tức hơn 100 mét vuông không gian chiếm hết một nửa.
…
Ngày tháng trôi nhanh như thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày Quốc tế Lao động, cả nước sớm bước vào mùa hè nóng bức. Nhiệt độ không khí ở khắp nơi vượt quá 40 độ, nhiệt độ ở những thành phố lớn như lò lửa đã lên tới 50 độ. Người dân cả nước đều phải dựa vào điều hòa để duy trì sự sống.
Trên tin tức mỗi ngày đều có người bị cảm nắng chết, còn có những công nhân sửa chữa điều hòa bị phơi nắng đến chết.
Ngoài ra, phía bắc xuất hiện đại hạn, liên tục hơn ba tháng không có một giọt mưa nào.
Tô Miên mỗi ngày đều theo dõi diễn đàn, những lời bàn tán về mạt thế trên diễn đàn ngày càng nhiều. Không ít người đã bắt đầu huấn luyện sinh tồn đặc biệt, hơn nữa tích trữ lương thực, dược phẩm và các loại vật tư phát sóng trực tiếp.
"Tô Miên, cậu rốt cuộc khi nào về? Cô giáo chủ nhiệm tìm không thấy cậu, tìm tớ rất nhiều lần." Bạch Khê gửi video call, chớp đôi mắt to vô tội nói: "Còn có các anh chị khóa trên, tớ mỗi ngày nhận được ít nhất mười tin nhắn hỏi tung tích của cậu. Kỳ lạ, sao mọi người đều hỏi tớ vậy?"
Tô Miên mỉm cười, bởi vì khi rời khỏi Hoa Đô cô đã đổi số điện thoại, hiện tại chỉ có Bạch Khê biết tung tích của cô.
"Tớ tạm thời không về." Tô Miên vác một giỏ quả dại vừa hái, một đường xuống núi: "À đúng rồi, dâu tây tớ trồng chín rồi, tớ gửi cho cậu một thùng đến trường, cậu nhớ ra chỗ bảo vệ cửa mà lấy nhé."
Ngay hôm qua, dâu tây Tô Miên trồng đã chín, mỗi cây đều kết không dưới hai mươi quả, quả nào quả nấy đỏ tươi, mọng nước, một quả to bằng quả trứng gà.
Tô Miên biếu mỗi nhà một giỏ nhỏ, còn lại không ít, liền gửi cho Bạch Khê một thùng.
15
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
