TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Sau khi thời mạt pháp đến, nguyên tố lực của đất trời gần như biến mất, tứ đại gia tộc suy tàn buộc phải ẩn cư.

Tần gia Ngũ ca sống ở vùng đất núi lửa hấp thụ hỏa nguyên tố, Mộ gia rụt rè ẩn mình trong núi sâu rừng già Điền Nam, Phong gia đến vùng duyên hải Đông Nam, một khi ẩn dật là mấy trăm năm, hơn nữa đời sau không bằng đời trước, bao nhiêu uất ức khó nói hết.

"Lạc thiếu, cậu thấy thế nào?" Phong Độ Chi nhìn về phía Lạc Hàn Sinh. Khi còn nhỏ bị vứt bỏ, không ai biết Lạc Hàn Sinh đã sống sót như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ, Lạc Hàn Sinh là người có thiên phú tốt nhất trong số con cháu của những đại gia tộc đang suy tàn này.

Dù sao Lạc gia tu luyện thủy nguyên tố, mà trái đất có đến 70% là tài nguyên nước. Khí tức giữa đất trời dù ô nhiễm, lực lượng thủy nguyên tố vẫn mạnh hơn vô số lần so với các nguyên tố khác.

Người đàn ông rũ mắt, nhìn chiếc bình sứ bạch ngọc, vươn ngón tay thon dài trắng nõn, các khớp xương rõ ràng, hơi nước bốc lên, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành những mảnh băng màu xanh lục, rơi xuống mặt đất.

Lấy thủy hóa băng, sắc mặt mọi người đột nhiên biến đổi.

Nhìn những mảnh băng tan thành giọt nước, người đàn ông đứng dậy, khuôn mặt tái nhợt lạnh lẽo không chút hơi ấm, lãnh đạm nói: "Thời mạt pháp sắp kết thúc, những thiên tai này chính là cảnh báo."

Mọi người toàn thân lạnh toát, thời mạt pháp kết thúc, đồng nghĩa với việc nguyên tố lực bạo trướng, người thường cũng có thể tiến hóa thành dị năng giả. Căn cứ theo quy luật bảo toàn năng lượng của đất trời, chẳng lẽ mạt thế đáng sợ, thật sự sắp đến sao?

"Tiểu Thất, về thôi." Lần này Lạc Hàn Sinh đến đây là để xem trận mưa vàng ở phía Đông. Hiện giờ nhìn thấy nước mưa này ẩn chứa lực lượng thủy nguyên tố, phán đoán trong lòng đã được chứng thực, hắn cũng lười ở lại thêm nữa.

"Vâng, thiếu gia." Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi cầm lấy món điểm tâm trên bàn mà cậu ta đã thèm thuồng nãy giờ, nhét vào túi, vui vẻ đi mở cửa.

Ngoài cửa, Phong Kỳ dẫn người bưng một đống vật phẩm sẽ bán đấu giá đêm nay, thấy bên trong nhanh như vậy đã xong việc, vội vàng dẫn đám người hầu lui sang một bên.

Người đàn ông ngửi thấy trong không khí có mùi hương thoang thoảng ngọt ngào mê người, bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn về phía chiếc hộp gỗ khắc hoa trong tay người hầu. Nơi này mùi hương càng thêm nồng đậm, câu dẫn khí huyết trong người hắn cuồn cuộn, nội tâm nóng rực.

Trong lòng có một giọng nói điên cuồng đang gào thét, muốn có được nó.

"Ủa, mùi dược liệu nồng đậm quá, hình như còn mang theo nguyên tố lực nữa?" Tần Thời Dục theo sau ra thấy Lạc Hàn Sinh dừng bước, vội vàng tiến lên mở hộp.

Hộp vừa mở ra, một cây nhân sâm dáng vẻ duyên dáng nằm trên tấm vải nhung đỏ, lực lượng thủy nguyên tố và mộc nguyên tố nồng đậm lan tỏa, khiến người ta ngửi thấy toàn thân thoải mái.

"Đây là một cây nhân sâm đã 300 năm tuổi, có một vị khách ký gửi ở hội sở để bán đấu giá." Phong Kỳ vội vàng giải thích, đến thở mạnh cũng không dám.

14

0

3 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.