0 chữ
Chương 26
Chương 26
Đào Nhiên thích lặn biển.
Thế giới dưới biển tĩnh lặng, sâu thẳm, thần bí.
Ở đây, thời gian trôi qua cũng chậm lại, thậm chí biến mất.
Biển cả bao la vô tận, dường như có thể dịu dàng dung chứa tất cả, bao dung nhưng cũng khiến người ta kính sợ.
Các loài cá biển đủ màu sắc bơi lội xung quanh cậu, san hô mềm mại nhẹ nhàng lay động.
Cậu quá nhỏ bé, còn nhỏ hơn một hạt cát, một con tôm tép, nhỏ đến mức không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.
Điều này vô cớ khiến cậu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi sinh mệnh yếu ớt của con người cũng có thể trong chớp mắt bị biển cả nuốt chửng, từ đó kích phát bản năng sinh tồn mạnh mẽ.
Đến khi lại bơi lên mặt nước, hít thở không khí tự do, cậu dường như sống lại một lần nữa, tràn đầy sức mạnh.
Lần lặn này, cảm giác của cậu càng thêm phức tạp, bởi vì Đào Nhiên thật sự đã chết một lần rồi.
Biển cả vẫn xinh đẹp, sao biển bò chậm rãi với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, dường như biển cả vĩnh viễn không thay đổi.
Nhưng Đào Nhiên không lặn lâu, trong lòng cậu đang lo lắng cho một người.
Ước chừng mười mấy phút, cậu ngoi lên mặt nước.
Du thuyền ở ngay phía sau không xa, Chương Tranh đứng một mình trên boong tàu, nhìn cậu.
Đào Nhiên quá vui vẻ, đang định vẫy tay với Chương Tranh.
Chương Tranh đột nhiên lao xuống biển khiến tim cậu hẫng một nhịp, sau đó đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Chương Tranh lao xuống rồi không nổi lên nữa.
Mặt biển trống rỗng, ngoại trừ chút bọt nước bắn lên, dường như chưa từng có người tên Chương Tranh xuất hiện.
Huấn luyện viên lặn biển bên cạnh làm ngơ trước sự lo lắng của Đào Nhiên, không có ý định giúp đỡ.
Đào Nhiên hoảng hốt lặn trở lại xuống biển, bơi về phía anh trai.
Chương Tranh bơi không giỏi, ngay cả bơi trong bể bơi cũng chỉ là hạng gà mờ, trong cuộc sống cũng gần như không xuống nước.
Cậu nhìn rõ ràng Chương Tranh không mang theo bất kỳ trang bị nào.
Khi không tìm thấy Chương Tranh ở đâu, lòng Đào Nhiên lạnh lẽo, vô cùng hối hận.
Một giây, mười giây, ba mươi giây, một phút.
Đào Nhiên ngoi lên mặt nước, hướng về phía huấn luyện viên trên boong tàu kêu cứu, tiếng Trung tiếng Anh xen lẫn, gấp đến độ mất hết hồn vía: "Help! He can"t swim! Anh ấy không biết bơi! Help!"
Cuối cùng huấn luyện viên cũng lên tiếng, chỉ vào đồng hồ bấm giờ trong tay, lắc đầu, ra hiệu số "5" với Đào Nhiên: "Five minutes."
Đào Nhiên lại lao xuống nước, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này mỗi phút mỗi giây trôi qua không phải là thời gian, mà là mạng sống của Chương Tranh.
Thế giới dưới biển tĩnh lặng, sâu thẳm, thần bí.
Ở đây, thời gian trôi qua cũng chậm lại, thậm chí biến mất.
Biển cả bao la vô tận, dường như có thể dịu dàng dung chứa tất cả, bao dung nhưng cũng khiến người ta kính sợ.
Các loài cá biển đủ màu sắc bơi lội xung quanh cậu, san hô mềm mại nhẹ nhàng lay động.
Cậu quá nhỏ bé, còn nhỏ hơn một hạt cát, một con tôm tép, nhỏ đến mức không cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.
Điều này vô cớ khiến cậu cảm thấy sợ hãi, sợ hãi sinh mệnh yếu ớt của con người cũng có thể trong chớp mắt bị biển cả nuốt chửng, từ đó kích phát bản năng sinh tồn mạnh mẽ.
Đến khi lại bơi lên mặt nước, hít thở không khí tự do, cậu dường như sống lại một lần nữa, tràn đầy sức mạnh.
Lần lặn này, cảm giác của cậu càng thêm phức tạp, bởi vì Đào Nhiên thật sự đã chết một lần rồi.
Nhưng Đào Nhiên không lặn lâu, trong lòng cậu đang lo lắng cho một người.
Ước chừng mười mấy phút, cậu ngoi lên mặt nước.
Du thuyền ở ngay phía sau không xa, Chương Tranh đứng một mình trên boong tàu, nhìn cậu.
Đào Nhiên quá vui vẻ, đang định vẫy tay với Chương Tranh.
Chương Tranh đột nhiên lao xuống biển khiến tim cậu hẫng một nhịp, sau đó đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Chương Tranh lao xuống rồi không nổi lên nữa.
Mặt biển trống rỗng, ngoại trừ chút bọt nước bắn lên, dường như chưa từng có người tên Chương Tranh xuất hiện.
Huấn luyện viên lặn biển bên cạnh làm ngơ trước sự lo lắng của Đào Nhiên, không có ý định giúp đỡ.
Chương Tranh bơi không giỏi, ngay cả bơi trong bể bơi cũng chỉ là hạng gà mờ, trong cuộc sống cũng gần như không xuống nước.
Cậu nhìn rõ ràng Chương Tranh không mang theo bất kỳ trang bị nào.
Khi không tìm thấy Chương Tranh ở đâu, lòng Đào Nhiên lạnh lẽo, vô cùng hối hận.
Một giây, mười giây, ba mươi giây, một phút.
Đào Nhiên ngoi lên mặt nước, hướng về phía huấn luyện viên trên boong tàu kêu cứu, tiếng Trung tiếng Anh xen lẫn, gấp đến độ mất hết hồn vía: "Help! He can"t swim! Anh ấy không biết bơi! Help!"
Cuối cùng huấn luyện viên cũng lên tiếng, chỉ vào đồng hồ bấm giờ trong tay, lắc đầu, ra hiệu số "5" với Đào Nhiên: "Five minutes."
Đào Nhiên lại lao xuống nước, cố gắng giữ bình tĩnh, lúc này mỗi phút mỗi giây trôi qua không phải là thời gian, mà là mạng sống của Chương Tranh.
16
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
