0 chữ
Chương 18
Chương 18
Đấng tạo hóa thiên vị Chương Tranh, ban cho anh vẻ ngoài thượng thừa, khiến rất nhiều người chỉ vì ngoại hình mà thích anh.
Nhưng Chương Tranh chỉ thiên vị một người nên Đào Nhiên khắc sâu khuôn mặt này, con người này vào tim.
Đào Nhiên chậm rãi cúi đầu, ghé sát đôi môi đỏ hồng kia.
Cậu sắp chết rồi, tất cả những điều xấu xí hèn hạ sẽ tan biến cùng với cái chết của cậu.
Vậy nên chỉ là một nụ hôn, không sao cả.
Không sao cả.
Chỉ cách nhau vài milimet, Đào Nhiên dừng lại, cậu nhìn Chương Tranh gần như vậy, nước mắt rơi xuống mí mắt Chương Tranh.
Đào Nhiên đến một nụ hôn trộm trước khi chết cũng không dám, vì Chương Tranh không muốn.
Chương Tranh cũng đau khổ, Chương Tranh nói chuyện hối hận nhất đời này chính là gặp cậu.
Đào Nhiên mặc quần áo xong, đã đến lúc phải rời đi rồi, cậu vô cùng chắc chắn, mình không thể chịu đựng thêm một lần cơn thịnh nộ của Chương Tranh sau khi tỉnh dậy.
Đến đây là tốt nhất.
Nhưng cậu thật sự không nỡ, thật sự rất không nỡ.
Ngồi xổm trước sofa, nhìn thật lâu, đặt tay vào lòng bàn tay Chương Tranh nắm chặt.
Cho đến khi tác dụng thuốc tan hết, Chương Tranh có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cậu phải rời đi.
Rời khỏi sofa, đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn lại.
Những ngày một mình hóa trị ở bệnh viện, Đào Nhiên luôn nghĩ cách trả thù Chương Tranh một cách quyết liệt nhất, di chúc luôn sửa đi sửa lại.
Bọn họ quá hiểu nhau, từng chữ của Đào Nhiên đều muốn đâm vào tim Chương Tranh, muốn khiến Chương Tranh cả đời không quên được cậu.
Nhưng cuối cùng, những tờ di chúc đó đều bị vo tròn vứt vào thùng rác.
Cứ như vậy đi, Đào Nhiên nghĩ, cứ như vậy đi.
Bệnh tật là chuyện cậu không thể thay đổi, cuối cùng cùng nhau đón năm mới sớm một lần, coi như là kỷ niệm đẹp.
Để Chương Tranh tự do đi, không cần phải khó chịu khi bị đứa trẻ mình nuôi lớn quấn quýt si mê mình nữa, Chương Tranh sẽ trở về quỹ đạo ban đầu của anh, sự nghiệp gia đình thuận hòa, tiền đồ xán lạn.
Ở lối vào có camera giám sát cửa, Đào Nhiên đẩy cửa lớn ra, quay đầu cười với góc đó, cậu biết Chương Tranh sẽ thấy.
"Anh, xin lỗi, em ôm anh ngủ một giấc, em về thành phố Y rồi, chúc mừng năm mới."
Đào Nhiên thất bại bỏ chạy, xuống lầu liền liên lạc với cậu y tá kia, rất nhanh đã ngồi tàu cao tốc rời đi.
Lúc xuống tàu cao tốc, điện thoại của Chương Tranh gọi đến khiến Đào Nhiên không kịp trở tay.
Cậu lớn như vậy, Chương Tranh chưa từng nói dối cậu nên Đào Nhiên cho rằng lần trước cậu hạ thuốc mê trong sữa đã là giới hạn cuối cùng của Chương Tranh rồi.
Hôm nay đột nhiên đến thành phố B, Chương Tranh còn chịu gặp cậu, cho cậu vào nhà cũng nằm ngoài dự liệu của Đào Nhiên.
Cậu nghĩ lần này lại dùng cách tương tự để xúc phạm Chương Tranh, có lẽ Chương Tranh thật sự sẽ hoàn toàn từ bỏ cậu.
Không ngờ, lại nhận được điện thoại nhanh như vậy.
Màn hình điện thoại vẫn sáng nhưng Đào Nhiên nhút nhát, cũng sợ hãi, cuối cùng vẫn đợi cuộc gọi tự động ngắt, không nghe máy.
May mắn là Chương Tranh cũng không gọi lại.
Đường về là cậu y tá kia cõng cậu đi, Đào Nhiên quá mệt mỏi, hoàn toàn là mệt mỏi về thể xác, toàn thân cậu đều đau nhức.
Nửa đêm thật sự không chịu nổi, cậu gọi cậu y tá dậy đi bệnh viện, truyền thuốc giảm đau, lúc này mới miễn cưỡng ngủ được.
Hóa ra người sắp chết, thật sự sẽ có dự cảm.
Mùng ba Tết, Đào Nhiên hôn mê hai ngày, buổi tối tỉnh dậy trên giường bệnh viện, cậu tự mình chống tay ngồi dậy, nhìn một lúc khung cảnh không thay đổi ngoài cửa sổ, lúc cậu y tá vào còn lên tiếng chào hỏi.
Cậu y tá luôn vui vẻ hay cười, im lặng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường cậu, nhìn cậu mà khóc.
Nhưng Chương Tranh chỉ thiên vị một người nên Đào Nhiên khắc sâu khuôn mặt này, con người này vào tim.
Đào Nhiên chậm rãi cúi đầu, ghé sát đôi môi đỏ hồng kia.
Cậu sắp chết rồi, tất cả những điều xấu xí hèn hạ sẽ tan biến cùng với cái chết của cậu.
Vậy nên chỉ là một nụ hôn, không sao cả.
Không sao cả.
Chỉ cách nhau vài milimet, Đào Nhiên dừng lại, cậu nhìn Chương Tranh gần như vậy, nước mắt rơi xuống mí mắt Chương Tranh.
Đào Nhiên đến một nụ hôn trộm trước khi chết cũng không dám, vì Chương Tranh không muốn.
Chương Tranh cũng đau khổ, Chương Tranh nói chuyện hối hận nhất đời này chính là gặp cậu.
Đào Nhiên mặc quần áo xong, đã đến lúc phải rời đi rồi, cậu vô cùng chắc chắn, mình không thể chịu đựng thêm một lần cơn thịnh nộ của Chương Tranh sau khi tỉnh dậy.
Nhưng cậu thật sự không nỡ, thật sự rất không nỡ.
Ngồi xổm trước sofa, nhìn thật lâu, đặt tay vào lòng bàn tay Chương Tranh nắm chặt.
Cho đến khi tác dụng thuốc tan hết, Chương Tranh có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, cậu phải rời đi.
Rời khỏi sofa, đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn lại.
Những ngày một mình hóa trị ở bệnh viện, Đào Nhiên luôn nghĩ cách trả thù Chương Tranh một cách quyết liệt nhất, di chúc luôn sửa đi sửa lại.
Bọn họ quá hiểu nhau, từng chữ của Đào Nhiên đều muốn đâm vào tim Chương Tranh, muốn khiến Chương Tranh cả đời không quên được cậu.
Nhưng cuối cùng, những tờ di chúc đó đều bị vo tròn vứt vào thùng rác.
Cứ như vậy đi, Đào Nhiên nghĩ, cứ như vậy đi.
Bệnh tật là chuyện cậu không thể thay đổi, cuối cùng cùng nhau đón năm mới sớm một lần, coi như là kỷ niệm đẹp.
Ở lối vào có camera giám sát cửa, Đào Nhiên đẩy cửa lớn ra, quay đầu cười với góc đó, cậu biết Chương Tranh sẽ thấy.
"Anh, xin lỗi, em ôm anh ngủ một giấc, em về thành phố Y rồi, chúc mừng năm mới."
Đào Nhiên thất bại bỏ chạy, xuống lầu liền liên lạc với cậu y tá kia, rất nhanh đã ngồi tàu cao tốc rời đi.
Lúc xuống tàu cao tốc, điện thoại của Chương Tranh gọi đến khiến Đào Nhiên không kịp trở tay.
Cậu lớn như vậy, Chương Tranh chưa từng nói dối cậu nên Đào Nhiên cho rằng lần trước cậu hạ thuốc mê trong sữa đã là giới hạn cuối cùng của Chương Tranh rồi.
Cậu nghĩ lần này lại dùng cách tương tự để xúc phạm Chương Tranh, có lẽ Chương Tranh thật sự sẽ hoàn toàn từ bỏ cậu.
Không ngờ, lại nhận được điện thoại nhanh như vậy.
Màn hình điện thoại vẫn sáng nhưng Đào Nhiên nhút nhát, cũng sợ hãi, cuối cùng vẫn đợi cuộc gọi tự động ngắt, không nghe máy.
May mắn là Chương Tranh cũng không gọi lại.
Đường về là cậu y tá kia cõng cậu đi, Đào Nhiên quá mệt mỏi, hoàn toàn là mệt mỏi về thể xác, toàn thân cậu đều đau nhức.
Nửa đêm thật sự không chịu nổi, cậu gọi cậu y tá dậy đi bệnh viện, truyền thuốc giảm đau, lúc này mới miễn cưỡng ngủ được.
Hóa ra người sắp chết, thật sự sẽ có dự cảm.
Mùng ba Tết, Đào Nhiên hôn mê hai ngày, buổi tối tỉnh dậy trên giường bệnh viện, cậu tự mình chống tay ngồi dậy, nhìn một lúc khung cảnh không thay đổi ngoài cửa sổ, lúc cậu y tá vào còn lên tiếng chào hỏi.
Cậu y tá luôn vui vẻ hay cười, im lặng ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường cậu, nhìn cậu mà khóc.
20
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
