0 chữ
Chương 17
Chương 17
Chương Tranh đang nhìn cậu, Đào Nhiên biết.
Cậu chuyên tâm gói sủi cảo, ánh mắt cụp xuống nhìn ngón tay thon dài của Chương Tranh.
Nhìn lên trên, thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của Chương Tranh được gấp gọn gàng hai nếp lên trên.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe đen tuyền đeo trên cổ tay gầy guộc của Chương Tranh.
Đó là món quà sinh nhật Đào Nhiên tặng Chương Tranh hai năm trước, sau khi bọn họ đã cãi vã, hóa ra Chương Tranh bây giờ vẫn còn đeo.
650 triệu tệ, tiêu hết tất cả số tiền Đào Nhiên kiếm được từ việc bán game lúc đó, nhưng trong số những chiếc đồng hồ đắt tiền của Chương Tranh, nó vẫn không mấy nổi bật.
Đủ rồi, Đào Nhiên tự nhủ, Chương Tranh vẫn còn để ý đến cậu, cứ như vậy đi, có lẽ cũng nên buông tay rồi.
"Hôm đó, có vài lời anh nói sai rồi."
Chương Tranh vừa mở miệng, đã bị Đào Nhiên cắt ngang.
Đào Nhiên cười lắc đầu, cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn anh trai một cái nhưng lại chuyển sang chuyện khác: "Anh, sau khi em tốt nghiệp có thể vào công ty anh làm việc không?"
Tính theo thời gian, năm mới sắp đến, Đào Nhiên cũng sắp chính thức tốt nghiệp về nước.
Chương Tranh đồng ý rất nhanh, như thể người trước đó muốn đuổi cậu đi là một người khác.
"Anh đối với em thật tốt, anh, qua năm mới là đến sinh nhật anh rồi, em vẫn đang phân vân không biết nên tặng anh quà sinh nhật gì đây."
Mười tháng hai, còn hai tháng nữa là Chương Tranh ba mươi tư tuổi, thời gian trôi nhanh thật.
Đào Nhiên từng thấy Chương Tranh mười lăm tuổi không kiên cường trưởng thành như vậy, cũng từng thấy Chương Tranh hai mươi lăm tuổi khí thế ngút trời quyết đoán tàn nhẫn.
Đến bây giờ, Chương Tranh càng thêm mạnh mẽ ổn trọng, sau khi bị cậu xúc phạm như vậy vẫn có thể bình tĩnh cùng cậu gói sủi cảo, nói chuyện nhà.
"Em đi kiểm tra sức khỏe toàn diện với ảnh, sau đó tăng hai mươi cân, quà sinh nhật lần này anh chỉ cần cái này."
Đào Nhiên khó tin nhìn Chương Tranh, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Trước khi đến cậu tưởng mình có thể nhịn được, tưởng mình đã khóc cạn nước mắt vì Chương Tranh rồi.
Hóa ra Chương Tranh chỉ cần nói một câu vẫn có thể khiến cậu tan vỡ.
Sủi cảo mừng năm mới, ăn vào buổi trưa, giờ ăn vẫn hơi sớm.
Đào Nhiên nhìn Chương Tranh ăn hết một chiếc sủi cảo.
"Anh."
Chương Tranh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt đã có chút mơ hồ, không tập trung.
"Xin lỗi." Đào Nhiên khẽ nói.
Đào Nhiên kịp thời đứng dậy, đi đến phía bàn ăn, đỡ lấy Chương Tranh đã hôn mê, dựa vào lòng mình.
Chương Tranh quá nặng, Đào Nhiên tốn rất nhiều sức, cũng chỉ có thể kéo Chương Tranh đến ghế sofa phòng khách.
Lấy chăn từ phòng ngủ ra, cởϊ áσ khoác ngoài, còn có dép lê của cả hai người.
Đào Nhiên thu mình gầy gò vào lòng Chương Tranh, nhấc cánh tay Chương Tranh đặt lên eo mình, đắp chăn cẩn thận.
Chương Tranh có vóc dáng to lớn nhưng bây giờ cậu rất gầy, cùng nhau chen chúc ngủ trên sofa cũng dư sức.
Đào Nhiên ước lượng tác dụng của thuốc, đặt báo thức.
Sức lực hôm nay đã hao tổn hết rồi, cứ như vậy dựa vào vòng tay ấm áp của Chương Tranh, cảm giác mệt mỏi ập đến, mí mắt Đào Nhiên nặng trĩu sắp không mở ra được.
Ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Chương Tranh, yên tâm ngủ thϊếp đi.
Giống như lúc nhỏ trời mưa to sấm sét, chỉ cần có Chương Tranh ngủ với cậu thì sẽ không sợ gì cả.
Chương Tranh quả nhiên là bảo bối tốt nhất của cậu.
Nhưng thời gian trôi nhanh thật.
Lúc chuông báo thức vang lên, Đào Nhiên luyến tiếc chống tay ngồi dậy.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, đèn neon thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất rực rỡ.
Chương Tranh nằm yên bình trên sofa, mắt, lông mi, mũi, môi đều là những thứ Đào Nhiên quen thuộc nhất.
Cậu chuyên tâm gói sủi cảo, ánh mắt cụp xuống nhìn ngón tay thon dài của Chương Tranh.
Nhìn lên trên, thấy chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm của Chương Tranh được gấp gọn gàng hai nếp lên trên.
Chiếc đồng hồ Patek Philippe đen tuyền đeo trên cổ tay gầy guộc của Chương Tranh.
Đó là món quà sinh nhật Đào Nhiên tặng Chương Tranh hai năm trước, sau khi bọn họ đã cãi vã, hóa ra Chương Tranh bây giờ vẫn còn đeo.
650 triệu tệ, tiêu hết tất cả số tiền Đào Nhiên kiếm được từ việc bán game lúc đó, nhưng trong số những chiếc đồng hồ đắt tiền của Chương Tranh, nó vẫn không mấy nổi bật.
Đủ rồi, Đào Nhiên tự nhủ, Chương Tranh vẫn còn để ý đến cậu, cứ như vậy đi, có lẽ cũng nên buông tay rồi.
"Hôm đó, có vài lời anh nói sai rồi."
Chương Tranh vừa mở miệng, đã bị Đào Nhiên cắt ngang.
Tính theo thời gian, năm mới sắp đến, Đào Nhiên cũng sắp chính thức tốt nghiệp về nước.
Chương Tranh đồng ý rất nhanh, như thể người trước đó muốn đuổi cậu đi là một người khác.
"Anh đối với em thật tốt, anh, qua năm mới là đến sinh nhật anh rồi, em vẫn đang phân vân không biết nên tặng anh quà sinh nhật gì đây."
Mười tháng hai, còn hai tháng nữa là Chương Tranh ba mươi tư tuổi, thời gian trôi nhanh thật.
Đào Nhiên từng thấy Chương Tranh mười lăm tuổi không kiên cường trưởng thành như vậy, cũng từng thấy Chương Tranh hai mươi lăm tuổi khí thế ngút trời quyết đoán tàn nhẫn.
Đến bây giờ, Chương Tranh càng thêm mạnh mẽ ổn trọng, sau khi bị cậu xúc phạm như vậy vẫn có thể bình tĩnh cùng cậu gói sủi cảo, nói chuyện nhà.
Đào Nhiên khó tin nhìn Chương Tranh, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Trước khi đến cậu tưởng mình có thể nhịn được, tưởng mình đã khóc cạn nước mắt vì Chương Tranh rồi.
Hóa ra Chương Tranh chỉ cần nói một câu vẫn có thể khiến cậu tan vỡ.
Sủi cảo mừng năm mới, ăn vào buổi trưa, giờ ăn vẫn hơi sớm.
Đào Nhiên nhìn Chương Tranh ăn hết một chiếc sủi cảo.
"Anh."
Chương Tranh ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt đã có chút mơ hồ, không tập trung.
"Xin lỗi." Đào Nhiên khẽ nói.
Đào Nhiên kịp thời đứng dậy, đi đến phía bàn ăn, đỡ lấy Chương Tranh đã hôn mê, dựa vào lòng mình.
Chương Tranh quá nặng, Đào Nhiên tốn rất nhiều sức, cũng chỉ có thể kéo Chương Tranh đến ghế sofa phòng khách.
Đào Nhiên thu mình gầy gò vào lòng Chương Tranh, nhấc cánh tay Chương Tranh đặt lên eo mình, đắp chăn cẩn thận.
Chương Tranh có vóc dáng to lớn nhưng bây giờ cậu rất gầy, cùng nhau chen chúc ngủ trên sofa cũng dư sức.
Đào Nhiên ước lượng tác dụng của thuốc, đặt báo thức.
Sức lực hôm nay đã hao tổn hết rồi, cứ như vậy dựa vào vòng tay ấm áp của Chương Tranh, cảm giác mệt mỏi ập đến, mí mắt Đào Nhiên nặng trĩu sắp không mở ra được.
Ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người Chương Tranh, yên tâm ngủ thϊếp đi.
Giống như lúc nhỏ trời mưa to sấm sét, chỉ cần có Chương Tranh ngủ với cậu thì sẽ không sợ gì cả.
Chương Tranh quả nhiên là bảo bối tốt nhất của cậu.
Nhưng thời gian trôi nhanh thật.
Lúc chuông báo thức vang lên, Đào Nhiên luyến tiếc chống tay ngồi dậy.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen, đèn neon thành phố bên ngoài cửa sổ sát đất rực rỡ.
Chương Tranh nằm yên bình trên sofa, mắt, lông mi, mũi, môi đều là những thứ Đào Nhiên quen thuộc nhất.
18
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
