TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Phong cho Mục tể tướng một phi vị

Ân Vô Thương chăm chăm nhìn người đang quỳ bên dưới, trong lòng cười lạnh. Rõ ràng sớm đã biết câu trả lời, thế mà hắn vẫn không kìm được mà hỏi lại một lần nữa.

“Mười ngày trước, Bắc Cương bất ngờ đổ tuyết lớn, gia súc, dân du mục chết rét vô số, bảy ngày trước, dân chạy nạn ở Yên Châu bạo loạn, thương vong cả quan lại lẫn bách tính. Ba ngày trước, trong hoàng thành xảy ra bốn vụ thảm án gϊếŧ người... Mục khanh là Tể tướng Đại Ân, không nghĩ đến việc chia sẻ gánh nặng cùng trẫm, lại chỉ muốn trở về đoàn tụ với người thân hay sao?”

Trước lời chất vấn lạnh lùng của Ân Vô Thương, Mục Khê Tri lập tức quỳ gối, chỉ cảm thấy một nỗi bất lực sâu sắc đang dần chiếm lấy thân thể mình: “Thần xin Hoàng thượng thứ tội, thần lực bất tòng tâm.”

Những chuyện ấy đương nhiên y đều biết rõ, nhưng giờ y đã là người sắp chết, còn sức lực đâu mà san sẻ nỗi lo của thiên tử?

“Bãi triều.”

Ân Vô Thương đăng cơ ba năm, xưa nay luôn cần mẫn chấp chính, chưa từng có lần nào lại giận dữ bỏ đi giữa buổi thiết triều như hôm nay.

Bách quan nhìn bóng lưng hoàng đế phất tay áo rời khỏi đại điện, ai nấy đều không khỏi sững sờ kinh ngạc.

Sau đó lại thấy Mục tể tướng, người quyền khuynh triều dã, cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào, quay người rảo bước rời khỏi đại điện, ống tay áo rộng khẽ lay động, như thể đối với triều đình này y đã hoàn toàn không còn chút luyến tiếc nào.

Vừa bước xuống bậc thềm ngọc trắng trước điện, Mục Khê Tri liền không thể đè nén nổi luồng khí huyết dâng trào trong ngực, vội giơ tay áo lên che mặt, ho khan dữ dội, toàn bộ vị ngọt tanh trong cổ họng đều thấm đẫm lên ống tay.

May thay y phục vốn đã có màu gần giống máu, ngoài những vệt ẩm ướt đỏ nhạt, nhìn qua cũng khó nhận ra điều gì.

Y lại nâng tay áo lên, khẽ lau đi vết máu còn vương nơi khóe môi, vừa đi vừa nghĩ.

Xem ra dược hoàn Tuyết Dung Đan cũng sắp không áp chế được độc trong cơ thể nữa rồi.

Trước kia, uống một viên có thể duy trì trạng thái bình thường suốt mười ngày, giờ mới qua ba ngày rưỡi đã không chịu nổi.

Vậy nên phải rời khỏi hoàng cung càng sớm càng tốt. Nếu bị mật thám của Vân quốc trong bóng tối phát hiện điều bất thường, thì mọi chuyện sẽ không thể giấu nổi nữa.

Đúng lúc này, một tiểu thái giám bất ngờ đuổi theo, chặn trước mặt y: “Tể tướng gia, Hoàng thượng mời ngài đến ngự thư phòng yết kiến.”

Mục Khê Tri khẽ nhắm mắt lại. Sau khi bãi triều bị triệu đến ngự thư phòng vốn là chuyện thường tình, nhưng hôm nay trong lòng y lại vô cùng bài xích. Thế nhưng, y cũng biết, không thể làm trái thánh chỉ.

Trên đường theo thái giám đến ngự thư phòng, chợt nghe đối phương nhỏ giọng nói: “Tể tướng gia, Hoàng thượng hôm nay dường như tâm trạng không được tốt, ngài phải cẩn thận một chút.”

Mục Khê Tri nghiêng mắt nhìn hắn một cái, giọng lạnh nhạt: “Đa tạ công công.”

Thái giám ấy liền nở nụ cười: “Tể tướng gia nói quá rồi, tiểu nhân tên là Từ Thuận, ba tháng trước ngất xỉu trước cửa Thái y viện, may nhờ ngài ra tay cứu giúp mới giữ được mạng. Đại ân cứu mạng ấy còn chưa kịp báo đáp, sao dám nhận một câu đa tạ của ngài chứ.”

Mục Khê Tri mới mơ hồ nhớ lại hình như quả có chuyện như vậy.

“Chỉ là tiện tay, không cần đáp tạ.”

Chưa đợi Từ Thuận nói thêm, cả hai đã đến điện Cam Lộ. Tổng quản nội thị Lý Trung cũng đã đích thân ra đón: “Tể tướng gia, Hoàng thượng đang đợi ngài.”

Cam Lộ điện chia làm hai gian, bên ngoài là nơi hoàng đế xử lý chính vụ, tiếp kiến triều thần gọi là ngự thư phòng, còn gian bên trong là noãn các, nơi nghỉ ngơi tạm thời.

Bởi trong ngự thư phòng toàn là sách và tấu chương, không thể đốt than, mà hoàng đế lại sợ lạnh, nên mỗi khi đông đến, Ân Vô Thương thường chờ y trong noãn các.

Nhưng hôm nay, vừa bước vào cửa, đã thấy thiên tử đang ngồi ngay ngắn sau án thư ở gian ngoài, tay cầm bút, đang viết gì đó.

Cạnh bên hắn là vị hoàng hậu vừa được sắc phong, đôi tay ngọc ngà của nàng đang mài mực, tay áo đỏ thắm nhẹ nhàng khua động, đúng là cảnh xuân trong tranh.

Mục Khê Tri chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi lập tức cụp mắt, khom người hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Ân Vô Thương dường như không nghe thấy, đầu không ngẩng lên, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hoàng hậu cảm thấy, phong cho Mục tể tướng một phi vị có hợp không? Hay là phong làm quý phi thì thích hợp hơn?”

Mục Khê Tri: “...”

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.