0 chữ
Chương 47
Chương 47: Tiễn vong an địa, ánh sáng hộ trạch
Những thứ Đào Tịch dặn Đường Phi Hạc mua đã được mua về.
Bên bất động sản Hoằng Đô chuyển đến một cái bàn dài, theo chỉ dẫn của Đào Tịch, đặt ở điểm trung tâm được bao quanh bởi tám tòa nhà.
Đào Tịch tung tấm vải đỏ lên, trải ra bàn.
Đặt lư hương ở chính giữa, sau đó, đặt con heo sữa quay ở phía trước lư hương, gà quay vịt quay để hai bên, hoa quả, trứng luộc và các đồ cúng khác cũng được bày lên, lập tức, bàn cúng đầy ắp lễ vật.
Lại bày biện những đồ nghề mình mang đến theo thứ tự ở hai bên lư hương.
Làm xong những việc đó, Đào Tịch mới khoác lên mình chiếc áo thầy pháp màu vàng tươi, cầm dao khắc bắt đầu khắc lên con dấu bằng đá trắng.
Một loạt các bước được thực hiện, ung dung có trật tự, không vội không loạn, trầm tĩnh vững vàng, khiến cho đám người Tống Hiểu Tuệ, Đường Phi Hạc cảm thấy vô cùng an tâm.
Đây mới thật sự là thầy pháp cao tay! Lúc cô làm việc trông có sức hút ghê!
Lòng tin của Đường Phi Hạc đối với Đào tiểu thư đã lên đến đỉnh điểm.
Khi Đào Tịch khắc xong ấn trấn trạch thì đã nửa tiếng trôi qua, lúc này là bốn giờ chiều, thời điểm chạng vạng, Đào Tịch cảm thấy rất hợp lý, cô đặt con dấu xuống, rồi bắt đầu.
Đốt ba cặp nến thơm, cắm vào lư hương, cô bắt đầu niệm bài kinh cúng thí thực.
Niệm đến câu thứ hai “Cứu tế cô hồn, ban phép độ vong”, gần bàn cúng nổi lên một trận gió không lớn không nhỏ, chưa đầy vài giây, đã cuộn lên ba bốn cơn gió xoáy nhỏ.
Đám người Đường Phi Hạc trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mắt âm dương mà Đào Tịch tạm thời mở cho họ có thể duy trì được hai canh giờ, cho nên họ nhìn thấy, rất rất nhiều vong hồn lang thang cười hi hi ha ha từ trong gió lốc bay ra, cũng có một ít là từ tòa nhà nào đó, tầng nào đó trong tiểu khu bay xuống, tất cả đều kéo đến bàn thờ hít lấy hương vị đồ ăn.
Đào Tịch niệm kinh chưa đầy nửa phút, trên bàn thờ đã đông nghẹt ma quỷ, năm sáu chục con chen chúc như đũa trong ống, đang ăn uống thỏa thích.
Ma trẻ con giành trứng luộc, vung tay đánh nhau, nữ thầy pháp vừa tiếp tục niệm kinh, vừa ấn nhẹ đầu một đứa ma trẻ con hung hăng nhất, lập tức nó không đánh nữa, ngoan ngoãn ăn tiếp phần của mình.
Hai chân Đường Phi Hạc run lên, túm lấy cổ tay áo vest của chị gái để tìm chút can đảm: "... Chị, tiểu khu chúng ta nhiều thế này... sao?"
Đường Thính Châu không nói gì mà chỉ đứng nhìn.
Ước chừng 20 phút, đám ma đói ăn uống no nê, Đào Tịch đốt vàng bạc giấy tiền trong cái thùng sắt mà bảo vệ đã chuẩn bị sẵn, vừa đốt thì đã bị chúng giành giật sạch, Đào Tịch bắt đầu niệm bài kinh tiễn chúng đi.
Đó là cách tiễn đi rất ôn hòa, phần lớn ma quỷ nghe thấy thoải mái nên tự nguyện rời đi.
Có vài con lì lợm, Đào Tịch thấy chúng nó thật sự không muốn đi thì lập tức đổi sang câu thần chú thiên la địa võng: "Nếu có ma xanh hồn mặt đỏ, lưới trời l*иg lộng khó dung tha."
Câu thần chú hung ác uy nghiêm vừa ép xuống, mấy con ma lì lợm chịu không nổi áp lực mà chạy trối chết.
Sạch sẽ.
Không còn gió âm, không còn lạnh lẽo.
Đường Thính Châu nhìn thấy vậy thì thở phào một hơi.
Đưa các vong hồn lang thang rời khỏi tiểu khu xong, Đào Tịch ấn con dấu trấn trạch đã khắc xong vào hộp mực đỏ, lập tức, bốn chữ "Phúc Đức Thiên Quan" được nhuộm màu đỏ tươi đẹp.
Cô cất chúng vào chiếc hộp gấm đi kèm của con dấu đá trắng, Đào Tịch bưng đến cái hố đã đào sẵn trên bãi cỏ ở điểm trung tâm của tám tòa nhà, lúc đặt xuống, cô niệm bài thần chú an thổ địa.
Chỉ thấy hộp gấm vừa buông xuống, chạm vào đất, toàn bộ tiểu khu Hoằng Đô - nơi Phồn Hoa bung ra một vầng hào quang vàng hình vòm tròn từ điểm trung tâm nhất trên không.
Trong mắt bốn người Đường Thính Châu, vầng sáng đó chỉ lóe lên một chút, tạo thành một lớp bảo vệ vững chắc rồi biến mất.
Đào Tịch lấp đất lên, chôn kỹ ấn trấn trạch rồi mới đứng dậy.
"Đào tiểu thư, thế này là được rồi sao?"
Đường Phi Hạc phấn khởi hỏi.
Bên bất động sản Hoằng Đô chuyển đến một cái bàn dài, theo chỉ dẫn của Đào Tịch, đặt ở điểm trung tâm được bao quanh bởi tám tòa nhà.
Đào Tịch tung tấm vải đỏ lên, trải ra bàn.
Đặt lư hương ở chính giữa, sau đó, đặt con heo sữa quay ở phía trước lư hương, gà quay vịt quay để hai bên, hoa quả, trứng luộc và các đồ cúng khác cũng được bày lên, lập tức, bàn cúng đầy ắp lễ vật.
Lại bày biện những đồ nghề mình mang đến theo thứ tự ở hai bên lư hương.
Làm xong những việc đó, Đào Tịch mới khoác lên mình chiếc áo thầy pháp màu vàng tươi, cầm dao khắc bắt đầu khắc lên con dấu bằng đá trắng.
Một loạt các bước được thực hiện, ung dung có trật tự, không vội không loạn, trầm tĩnh vững vàng, khiến cho đám người Tống Hiểu Tuệ, Đường Phi Hạc cảm thấy vô cùng an tâm.
Lòng tin của Đường Phi Hạc đối với Đào tiểu thư đã lên đến đỉnh điểm.
Khi Đào Tịch khắc xong ấn trấn trạch thì đã nửa tiếng trôi qua, lúc này là bốn giờ chiều, thời điểm chạng vạng, Đào Tịch cảm thấy rất hợp lý, cô đặt con dấu xuống, rồi bắt đầu.
Đốt ba cặp nến thơm, cắm vào lư hương, cô bắt đầu niệm bài kinh cúng thí thực.
Niệm đến câu thứ hai “Cứu tế cô hồn, ban phép độ vong”, gần bàn cúng nổi lên một trận gió không lớn không nhỏ, chưa đầy vài giây, đã cuộn lên ba bốn cơn gió xoáy nhỏ.
Đám người Đường Phi Hạc trợn trừng mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mắt âm dương mà Đào Tịch tạm thời mở cho họ có thể duy trì được hai canh giờ, cho nên họ nhìn thấy, rất rất nhiều vong hồn lang thang cười hi hi ha ha từ trong gió lốc bay ra, cũng có một ít là từ tòa nhà nào đó, tầng nào đó trong tiểu khu bay xuống, tất cả đều kéo đến bàn thờ hít lấy hương vị đồ ăn.
Ma trẻ con giành trứng luộc, vung tay đánh nhau, nữ thầy pháp vừa tiếp tục niệm kinh, vừa ấn nhẹ đầu một đứa ma trẻ con hung hăng nhất, lập tức nó không đánh nữa, ngoan ngoãn ăn tiếp phần của mình.
Hai chân Đường Phi Hạc run lên, túm lấy cổ tay áo vest của chị gái để tìm chút can đảm: "... Chị, tiểu khu chúng ta nhiều thế này... sao?"
Đường Thính Châu không nói gì mà chỉ đứng nhìn.
Ước chừng 20 phút, đám ma đói ăn uống no nê, Đào Tịch đốt vàng bạc giấy tiền trong cái thùng sắt mà bảo vệ đã chuẩn bị sẵn, vừa đốt thì đã bị chúng giành giật sạch, Đào Tịch bắt đầu niệm bài kinh tiễn chúng đi.
Đó là cách tiễn đi rất ôn hòa, phần lớn ma quỷ nghe thấy thoải mái nên tự nguyện rời đi.
Câu thần chú hung ác uy nghiêm vừa ép xuống, mấy con ma lì lợm chịu không nổi áp lực mà chạy trối chết.
Sạch sẽ.
Không còn gió âm, không còn lạnh lẽo.
Đường Thính Châu nhìn thấy vậy thì thở phào một hơi.
Đưa các vong hồn lang thang rời khỏi tiểu khu xong, Đào Tịch ấn con dấu trấn trạch đã khắc xong vào hộp mực đỏ, lập tức, bốn chữ "Phúc Đức Thiên Quan" được nhuộm màu đỏ tươi đẹp.
Cô cất chúng vào chiếc hộp gấm đi kèm của con dấu đá trắng, Đào Tịch bưng đến cái hố đã đào sẵn trên bãi cỏ ở điểm trung tâm của tám tòa nhà, lúc đặt xuống, cô niệm bài thần chú an thổ địa.
Chỉ thấy hộp gấm vừa buông xuống, chạm vào đất, toàn bộ tiểu khu Hoằng Đô - nơi Phồn Hoa bung ra một vầng hào quang vàng hình vòm tròn từ điểm trung tâm nhất trên không.
Trong mắt bốn người Đường Thính Châu, vầng sáng đó chỉ lóe lên một chút, tạo thành một lớp bảo vệ vững chắc rồi biến mất.
Đào Tịch lấp đất lên, chôn kỹ ấn trấn trạch rồi mới đứng dậy.
"Đào tiểu thư, thế này là được rồi sao?"
Đường Phi Hạc phấn khởi hỏi.
4
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
