0 chữ
Chương 46
Chương 46: Mở mắt thấy quỷ, trấn trạch tiễn vong
Đường Phi Hạc đại khái đã hiểu: "Đào tiểu thư, cô đừng dọa tôi chứ, cô nhìn thấy gì vậy?"
Đường Thính Châu không muốn nghe em trai nói nhảm mà chỉ muốn mau chóng giải quyết sự việc, bình tĩnh xung phong: "Để tôi."
Đào Tịch gật đầu, đang chuẩn bị vẽ bùa lên giữa trán bà ấy thì Tống Hiểu Tuệ và Tiểu Phương kích động nói: "Đào tiểu thư, chúng tôi cũng muốn xem!"
Đào Tịch: "..."
Đúng là hai vợ chồng các người không thể bỏ qua chuyện gì náo nhiệt được mà.
Nhưng A Lị đã xem qua cách cô bắt ma rồi, chắc là không sợ lắm; Lá bùa "Chống Trời" trên người Tiểu Phương còn có một tác dụng khác là bổ sung dương khí, chắc cũng không sao.
Bây giờ lại là ban ngày, muốn xem thì xem.
Đường Phi Hạc cũng không muốn bị bỏ lại, yếu ớt nói: "Tôi cũng xem với..."
"."
Đào Tịch chỉ có thể vẽ một lá bùa Mở Mắt Âm Dương vào không trung, phất tay một cái, nét bùa tự động nhân thành bốn lá, bay vào giữa trán của họ.
Sau cơn đau nhói ở giữa trán, mọi người dụi mắt rồi mở ra.
"!”
Tống Hiểu Tuệ và Tiểu Phương kinh ngạc đến không nói nên lời.
"A a a a a a a a!"
Đường Phi Hạc hét thất thanh.
"..."
Đường Thính Châu.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Đào Tịch không cần phải nói một lời, mắt Đường Phi Hạc trợn trừng, chân mềm nhũn nói: "Đào tiểu thư, cái này, cái này, cái này làm sao bây giờ a a a a a?"
Đường Thính Châu: "Cô Đào, cần..."
Bà ấy vốn định hỏi "làm thế nào", nhưng đổi thành: "Cần chúng tôi làm gì, để cô có thể giúp giải quyết vấn đề này?"
"Đừng vội, tôi muốn nói trước với các vị một chút về nguyên lý, đầu tiên là bố cục của tiểu khu cũng như bố cục kiến trúc của nhà cửa đều không có vấn đề gì, không phải lỗi của thiết kế hay kiến trúc, mà là lúc các vị động thổ chắc chắn đã không làm lễ trấn trạch. Những nghi lễ cúng bái đó mà Tiểu Đường nói, hoàn toàn không có tác dụng, khiến cho ông địa không công nhận, khó mà giữ gìn cho các vị, liền hình thành nên trường khí toàn tiểu khu hỗn loạn, vô cùng xấu, người ở lâu nhẹ thì vận số sa sút, nặng thì tai họa bệnh tật liên miên, gia đình tan nát, người thì mất mạng."
Chị em nhà họ Đường biến đổi sắc mặt.
Nếu chủ nhà mà đến nông nỗi đó, lại còn biết là do vấn đề của khu nhà, không biết sẽ đòi quyền lợi thế nào nữa.
Đào Tịch tiếp tục nói: "Ví như một căn nhà chứa đầy vàng bạc châu báu, mà lại không có cửa, thế là những âm khí này, những vong hồn lang thang đều có thể ra vào tự nhiên, thậm chí coi nơi này như nhà của mình."
"!"
Đào Tịch nói xong, liền đưa ra phương án giải quyết: "Cần phải làm lại một buổi lễ. Trước tiên là tiễn hết các vong hồn lang thang trong tiểu khu đi, sau đó đặt một cái ấn trấn trạch ở điểm trung tâm của tám tòa nhà, cuối cùng làm lễ cầu phúc."
"Những thứ cần có là: Một con dấu bằng đá trắng, một con dao khắc, vàng bạc giấy mỗi loại mười túi, mười xấp giấy vàng loại rộng, ba cặp nến thơm, một cái lư hương, những thứ này nhờ người đến cửa hàng số 48 phố Xương Bình mua."
"Ngoài ra, một con heo sữa quay, một con gà quay, một con vịt quay, một chai rượu trắng, chín cái ly, ly nhựa là được, hoa quả thì tùy ý mua một ít, tôi bây giờ về khách sạn lấy vài thứ... À, thêm hai mươi quả trứng luộc, tiện thì mua thêm ít kẹo bánh quy nữa.”
Ma nhỏ thích ăn trứng luộc nhất.
Đường Phi Hạc lập tức cho người đi mua.
Tống Hiểu Tuệ và Tiểu Phương đưa Đào Tịch về khách sạn, đi đường cao tốc ngoại ô, trên đường, Tiểu Phương cứ lải nhải nói quá thần kỳ, cuối cùng hỏi Đào Tịch: "Đào tiểu thư, việc này có đơn giản không ạ?"
Đào Tịch ngồi ở ghế sau: "Rất đơn giản."
Không có gì khó khăn, chỉ là tốn thời gian và công sức.
Trở lại phòng khách sạn, Đào Tịch lấy đủ đồ nghề cần thiết để làm lễ, năm phút sau lại quay lại xe, đi đến khu nhà của Hoằng Đô.
Đường Thính Châu không muốn nghe em trai nói nhảm mà chỉ muốn mau chóng giải quyết sự việc, bình tĩnh xung phong: "Để tôi."
Đào Tịch gật đầu, đang chuẩn bị vẽ bùa lên giữa trán bà ấy thì Tống Hiểu Tuệ và Tiểu Phương kích động nói: "Đào tiểu thư, chúng tôi cũng muốn xem!"
Đào Tịch: "..."
Đúng là hai vợ chồng các người không thể bỏ qua chuyện gì náo nhiệt được mà.
Nhưng A Lị đã xem qua cách cô bắt ma rồi, chắc là không sợ lắm; Lá bùa "Chống Trời" trên người Tiểu Phương còn có một tác dụng khác là bổ sung dương khí, chắc cũng không sao.
Bây giờ lại là ban ngày, muốn xem thì xem.
Đường Phi Hạc cũng không muốn bị bỏ lại, yếu ớt nói: "Tôi cũng xem với..."
"."
Đào Tịch chỉ có thể vẽ một lá bùa Mở Mắt Âm Dương vào không trung, phất tay một cái, nét bùa tự động nhân thành bốn lá, bay vào giữa trán của họ.
"!”
Tống Hiểu Tuệ và Tiểu Phương kinh ngạc đến không nói nên lời.
"A a a a a a a a!"
Đường Phi Hạc hét thất thanh.
"..."
Đường Thính Châu.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Đào Tịch không cần phải nói một lời, mắt Đường Phi Hạc trợn trừng, chân mềm nhũn nói: "Đào tiểu thư, cái này, cái này, cái này làm sao bây giờ a a a a a?"
Đường Thính Châu: "Cô Đào, cần..."
Bà ấy vốn định hỏi "làm thế nào", nhưng đổi thành: "Cần chúng tôi làm gì, để cô có thể giúp giải quyết vấn đề này?"
"Đừng vội, tôi muốn nói trước với các vị một chút về nguyên lý, đầu tiên là bố cục của tiểu khu cũng như bố cục kiến trúc của nhà cửa đều không có vấn đề gì, không phải lỗi của thiết kế hay kiến trúc, mà là lúc các vị động thổ chắc chắn đã không làm lễ trấn trạch. Những nghi lễ cúng bái đó mà Tiểu Đường nói, hoàn toàn không có tác dụng, khiến cho ông địa không công nhận, khó mà giữ gìn cho các vị, liền hình thành nên trường khí toàn tiểu khu hỗn loạn, vô cùng xấu, người ở lâu nhẹ thì vận số sa sút, nặng thì tai họa bệnh tật liên miên, gia đình tan nát, người thì mất mạng."
Nếu chủ nhà mà đến nông nỗi đó, lại còn biết là do vấn đề của khu nhà, không biết sẽ đòi quyền lợi thế nào nữa.
Đào Tịch tiếp tục nói: "Ví như một căn nhà chứa đầy vàng bạc châu báu, mà lại không có cửa, thế là những âm khí này, những vong hồn lang thang đều có thể ra vào tự nhiên, thậm chí coi nơi này như nhà của mình."
"!"
Đào Tịch nói xong, liền đưa ra phương án giải quyết: "Cần phải làm lại một buổi lễ. Trước tiên là tiễn hết các vong hồn lang thang trong tiểu khu đi, sau đó đặt một cái ấn trấn trạch ở điểm trung tâm của tám tòa nhà, cuối cùng làm lễ cầu phúc."
"Những thứ cần có là: Một con dấu bằng đá trắng, một con dao khắc, vàng bạc giấy mỗi loại mười túi, mười xấp giấy vàng loại rộng, ba cặp nến thơm, một cái lư hương, những thứ này nhờ người đến cửa hàng số 48 phố Xương Bình mua."
Ma nhỏ thích ăn trứng luộc nhất.
Đường Phi Hạc lập tức cho người đi mua.
Tống Hiểu Tuệ và Tiểu Phương đưa Đào Tịch về khách sạn, đi đường cao tốc ngoại ô, trên đường, Tiểu Phương cứ lải nhải nói quá thần kỳ, cuối cùng hỏi Đào Tịch: "Đào tiểu thư, việc này có đơn giản không ạ?"
Đào Tịch ngồi ở ghế sau: "Rất đơn giản."
Không có gì khó khăn, chỉ là tốn thời gian và công sức.
Trở lại phòng khách sạn, Đào Tịch lấy đủ đồ nghề cần thiết để làm lễ, năm phút sau lại quay lại xe, đi đến khu nhà của Hoằng Đô.
5
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
