0 chữ
Chương 28
Chương 28
Chiêu Chiêu chẳng ngờ lại là đáp án ấy, ngây người ngay tại chỗ.
Sư Lam Yên trông thấy dáng vẻ mơ hồ ấy của nàng, trong lòng càng thêm buồn bực.
Chẳng phải vừa rồi còn chẳng buồn liếc mắt khi bị mình ức hϊếp hay sao?
Vì cớ gì lại đem vật quan trọng đến thế mà đưa cho?
Ngay cả bản thân cũng chẳng biết đó là vật gì, về đến nhân gian chưa biết chừng sẽ tiện tay đem cầm lấy tiền, như vậy mà cũng muốn đưa cho nàng ư…
Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Sư Lam Yên.
Phải chăng, cho dù có bị cầm đi thì cũng chẳng sao cả?
Nếu từ nay về sau sẽ chẳng còn phu nhân nào của họ Chung Ly nữa, thì Đông Hoa Châu này, giữ hay không giữ, chẳng có gì khác biệt.
“Đã như vậy, thì càng nên để lại cho tiên tử.”
Chiêu Chiêu thu lại dòng cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, nở một nụ cười tươi rói.
“Cho dù trong lòng còn chưa thể cắt sạch tơ tình, nhưng vật ngoài thân, lại là thứ có thể buông bỏ.”
Đông Hoa Châu trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang u tối, Sư Lam Yên lặng lẽ nhìn, chợt thấy vô vị.
Châu báu vốn là vật vô tri.
Dù có đoạt được Đông Hoa Châu tượng trưng cho thân phận phu nhân của gia chủ Chung Ly, thì người kia trong lòng chỉ thừa nhận một mình nàng ấy, vĩnh viễn sẽ chẳng phải là mình.
Dẹp yên mọi việc, Sư Lam Yên đưa Chiêu Chiêu ra tận cửa núi Bắc Thần Nho Môn.
Yến hội trên Đăng Tiên Đài của Côn Ngô vẫn còn tiếp tục, nàng phải trở về, nhưng khi thấy thiếu nữ bước đi khập khiễng vì đầu gối còn đau, không nhịn được mà hỏi một câu:
“Ngươi định bái nhập vào môn phái nào?”
Chiêu Chiêu mỉm cười, tưởng nàng lo lắng mình còn dây dưa.
“Tiên tử cứ yên tâm, ta đã có môn phái trong lòng, cách tiên cảnh Côn Ngô rất rất xa, nếu không có gì ngoài ý muốn, cả đời này cũng sẽ không gặp lại Đạo quân Thiên Xu.”
Thiếu nữ mở bản đồ tu giới, nơi đã đánh dấu sáng lên điểm sáng, Sư Lam Yên thoáng liếc qua.
Vân Lộc Tiên Phủ?
Một tiểu môn phái chưa từng nghe qua.
Chỉ là, quả thực cách tiên cảnh Côn Ngô xa đến mười vạn tám ngàn dặm, nàng quả nhiên không nói dối.
Lẽ ra Sư Lam Yên nên thấy nhẹ lòng, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nghe nàng thản nhiên nói câu “cả đời này cũng sẽ không gặp lại Đạo quân Thiên Xu”, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn chẳng rõ tên.
Trái lại, Chiêu Chiêu sau khi chia tay Sư Lam Yên, tâm trạng lại nhẹ nhõm hẳn.
Sư Lam Yên trông thấy dáng vẻ mơ hồ ấy của nàng, trong lòng càng thêm buồn bực.
Chẳng phải vừa rồi còn chẳng buồn liếc mắt khi bị mình ức hϊếp hay sao?
Vì cớ gì lại đem vật quan trọng đến thế mà đưa cho?
Ngay cả bản thân cũng chẳng biết đó là vật gì, về đến nhân gian chưa biết chừng sẽ tiện tay đem cầm lấy tiền, như vậy mà cũng muốn đưa cho nàng ư…
Đột nhiên, một ý nghĩ lướt qua trong đầu Sư Lam Yên.
Phải chăng, cho dù có bị cầm đi thì cũng chẳng sao cả?
Nếu từ nay về sau sẽ chẳng còn phu nhân nào của họ Chung Ly nữa, thì Đông Hoa Châu này, giữ hay không giữ, chẳng có gì khác biệt.
“Đã như vậy, thì càng nên để lại cho tiên tử.”
Chiêu Chiêu thu lại dòng cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt, nở một nụ cười tươi rói.
Đông Hoa Châu trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang u tối, Sư Lam Yên lặng lẽ nhìn, chợt thấy vô vị.
Châu báu vốn là vật vô tri.
Dù có đoạt được Đông Hoa Châu tượng trưng cho thân phận phu nhân của gia chủ Chung Ly, thì người kia trong lòng chỉ thừa nhận một mình nàng ấy, vĩnh viễn sẽ chẳng phải là mình.
Dẹp yên mọi việc, Sư Lam Yên đưa Chiêu Chiêu ra tận cửa núi Bắc Thần Nho Môn.
Yến hội trên Đăng Tiên Đài của Côn Ngô vẫn còn tiếp tục, nàng phải trở về, nhưng khi thấy thiếu nữ bước đi khập khiễng vì đầu gối còn đau, không nhịn được mà hỏi một câu:
“Ngươi định bái nhập vào môn phái nào?”
Chiêu Chiêu mỉm cười, tưởng nàng lo lắng mình còn dây dưa.
“Tiên tử cứ yên tâm, ta đã có môn phái trong lòng, cách tiên cảnh Côn Ngô rất rất xa, nếu không có gì ngoài ý muốn, cả đời này cũng sẽ không gặp lại Đạo quân Thiên Xu.”
Vân Lộc Tiên Phủ?
Một tiểu môn phái chưa từng nghe qua.
Chỉ là, quả thực cách tiên cảnh Côn Ngô xa đến mười vạn tám ngàn dặm, nàng quả nhiên không nói dối.
Lẽ ra Sư Lam Yên nên thấy nhẹ lòng, thế nhưng chẳng hiểu vì sao, khi nghe nàng thản nhiên nói câu “cả đời này cũng sẽ không gặp lại Đạo quân Thiên Xu”, trong lòng lại dâng lên một nỗi buồn chẳng rõ tên.
Trái lại, Chiêu Chiêu sau khi chia tay Sư Lam Yên, tâm trạng lại nhẹ nhõm hẳn.
13
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
