0 chữ
Chương 22
Chương 22: Làm phôi gạch
“Ha ha ha!” A Sơn không khách sáo cười lớn.
“Anh A Sơn, anh có thể kiểm soát sức lực một chút được không...” Lê Dương phì phì nhổ ra hai ngụm đất, bất đắc dĩ nói.
“Để tôi.” Khải im lặng quan sát một lúc, lúc này nhận lấy cái rổ trong tay A Sơn, nói.
Anh ta tự mình dùng rổ xúc một ít đất, kiểm soát sức lực thử lắc lên lắc xuống, chỉ hơi hất cao một chút, không bay ra ngoài. Lắc thêm hai cái anh ta đã biết nên dùng bao nhiêu sức, lọc ra đá và những cục đất cứng trong đống đất, đổ sang một bên.
Không hổ là nhân vật chính công, đầu óc đúng là tốt. Lê Dương thầm nghĩ. Anh ta là một trong số ít người Sói Tuyết giỏi dùng não.
Cậu cũng là lần đầu tiên nung gạch, không biết cái lò củi cậu xây có thể chứa được bao nhiêu gạch mộc, cứ làm thêm một ít trước đã.
Tập trung đất đã lọc lại với nhau, đào một cái hố ở giữa, đổ nước sông vào. Lê Dương dần dần cho đất ở vòng ngoài vào trong, cuối cùng lấp đầy hết. Giữ cho cả đống đất ẩm mà không có nước, đây chính là bước đầu tiên ủ đất.
Tiếp theo là đến lúc giẫm bùn, cậu làm hơi nhiều bùn, một chân giẫm hơi khó dùng sức, cả người lên thì đất đã ủ có độ dính cũng không dễ giẫm.
Đang lúc phân vân, bên tai truyền đến một giọng nói: “Tiếp theo muốn làm gì, tôi giúp cậu.”
Lê Dương giật mình, hóa ra là Khải không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu.
“Tôi muốn giẫm đống bùn này thành giống như khối bột hôm qua.” Lê Dương trả lời.
Khải nhấc đôi chân vừa dài vừa khỏe của mình lên giẫm bùn ướt cho cậu.
Khi giẫm gần xong, Lê Dương gọi anh ta dừng lại, hài lòng nhìn khối bùn trước mặt.
Cậu nhấc khối bùn lớn này lên quá đầu, rồi lại đập xuống đất, lặp lại vài lần. A Sơn nhìn thấy không nhịn được nói: “Cái này vui quá, mau để tôi thử!”
Anh ta cũng nhấc khối bùn lên quá đầu, đang định đập xuống thì Lê Dương vội vàng gọi anh ta lại, người Sói Tuyết ở dạng thú đứng lên cao gần mười mét, đừng có đập thành từng mảnh, lại phải đi nhặt khắp nơi.
“Thấp xuống thấp xuống, thấp một nửa thôi!” Cậu hét lên.
A Sơn ngoan ngoãn hạ thấp độ cao, ném khối bùn trong tay xuống. Lại lặp lại ném vài lần.
Sức lực này, bùn do công nghiệp hiện đại làm ra chắc cũng chỉ đến thế này.
Lê Dương hài lòng dùng khuôn để làm những khối bùn này thành từng viên gạch mộc, đặt ở nơi cách sông một khoảng, nếu không quá ẩm ướt sẽ không khô được.
Hành động này trong mắt các thú con còn thú vị hơn cả việc đập bùn giẫm bùn lúc nãy, rối rít đến đòi giúp đỡ.
Giao khuôn cho đám thú con này xong, Lê Dương chỉ cho chúng cách làm ra những viên gạch mộc đẹp mắt, sau đó, đám nhóc vui vẻ hớn hở đi làm không công cho cậu.
Bản thân Lê Dương thì bắt đầu nghiên cứu làm ngói mộc. Cậu chỉ nhớ hai phương pháp, một là dùng gỗ chuyên dụng để làm khuôn ngói, hình như còn có thể điều chỉnh được, nhưng cách này đối với cậu quá khó.
Cách còn lại là dùng bùn bao quanh một cái thùng tròn để làm thành khuôn hình trụ rỗng, hai bên đều chừa một khe nứt, sau khi nung khô tách ra là được hai viên ngói.
Cậu tìm một tảng đá có kích thước phù hợp mài thành hình trụ, trước tiên cán bùn thành một tấm mỏng, bọc nó lên tảng đá, dùng một tấm ván gỗ cắt theo kích thước và chừa lại khe hở. Sau đó cậu lấy tảng đá ra, một cái khuôn đã hoàn thành.
Làm việc này cần sự kiên nhẫn và cẩn thận, A Sơn chân tay vụng về loay hoay một lúc, phát hiện mình thật sự không làm được việc này nên đã bỏ cuộc.
Khải học theo một lúc, cũng giúp làm ra không ít phôi ngói.
Những viên gạch mộc và ngói mộc này tốt nhất là phơi khô trong bóng râm, phơi nắng trực tiếp khi nung sẽ dễ bị giòn.
Đợi đám thú con làm xong gạch mộc, Lê Dương dùng rơm che hết những phôi đất này lại.
Hy vọng mấy ngày tới trời không mưa, nếu không mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Lê Dương thầm cầu nguyện.
Làm xong tất cả, mấy người Sói Tuyết ai nấy đều lấm lem bùn đất. A Nam nghịch ngợm nhất còn dính đầy bùn từ đầu đến chân, họ phải xuống sông tắm rửa sạch sẽ rồi mới về.
Trên đường về nhà, Lê Dương còn phát hiện ra hành dại, cậu vui mừng đào một nắm lớn, lại tìm thêm một ít rau dại khác mang về nhà.
Hai con thú ăn thịt đứng xem bên cạnh không hiểu tại sao Lê Dương lại thích ăn cỏ đến vậy.
Trong lúc bận rộn, đậu phụ cũng đã được ép xong.
Lê Dương nhấc những tảng đá trên mấy cái rổ ra, cởi tấm vải, để lộ ra những miếng đậu phụ trắng nõn.
Lần này họ làm ra thật sự rất nhiều, Lê Dương giữ lại một ít cho mình và A Nam, phần còn lại đều đưa cho Khải và A Sơn, để họ phụ trách phân phát.
Đặc biệt là A Sơn hôm qua đã gom đậu của rất nhiều nhà, hôm nay đậu phụ làm xong, cậu vừa hay để những người Sói Tuyết đã góp đậu này cũng được nếm thử, xem xem cậu quả thực không lừa người.
Khải mang đi một rổ, số còn lại để A Sơn mang đi chia.
Sáng nay Lê Dương và A Nam đã uống sữa đậu nành, còn ăn tào phớ ngon lành, bây giờ cũng không đói. Cậu đột nhiên nhớ ra, mứt quả làm hôm qua quên chưa chia cho hai người một ít, thế là dắt theo A Nam đuổi theo.
Tốc độ của thú nhân trưởng thành thật sự rất nhanh, tuy hai người đang bưng đậu phụ, nhưng đến khi họ đuổi ra ngoài cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, đành đi thẳng đến nhà của họ.
Lục và Hắc Nham đều không có ở nhà, Khải đặt đậu phụ xuống, quay đầu lại thấy A Nam bưng một bát đựng thứ gì đó màu đỏ đi vào.
A Nam rụt rè đưa bát đá cho anh ta, nhỏ giọng nói: “Đây là mứt quả anh trai làm, anh trai nói để dì Lục và chú Hắc Nham cũng nếm thử, ngọt lắm, pha với nước uống rất ngon.”
Mùi hương ngọt ngào bay vào mũi, Khải nhận lấy, cúi đầu nói: “Thay tôi cảm ơn anh trai cậu.”
Anh ta vốn định hỏi thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nhìn A Nam nhảy chân sáo chạy đi.
Lê Dương và A Nam chia nhau ra, vừa hay gặp được bà A Lan đang nghỉ ngơi, hỏi bà vị trí của A Sơn, bà A Lan hiền hậu chỉ cho cậu một hướng.
A Sơn đang khoe đậu phụ của mình với các chiến binh Sói Tuyết quen biết, tiện thể chia cho đối phương mấy miếng. Ý nói đây chính là làm từ số đậu gom được ở nhà anh ta.
Anh ta đã khoe khoang như vậy suốt cả một quãng đường, vừa chia vừa khoe, Lê Dương đuổi kịp anh ta, đưa mứt quả cho anh ta.
“Cho anh này A Sơn đại ca, đây là mứt quả tôi tự làm, bên trong có pha mật thú gai ngọt lắm, anh có thể pha nước uống, cũng có thể ăn trực tiếp. Đây còn có phần cho anh Dự và anh Khoa, anh giúp tôi đưa cho họ nhé.” Lê Dương nói.
A Sơn đặt mấy cái bát đá này lên chiếc rổ trong tay, say sưa hít một hơi mùi hương ngọt ngào trong không khí. Cảm khái nói:
“Thơm quá, đợi Khoa và mọi người đi săn về, tôi sẽ chia hai bát này cho họ.”
“Anh A Sơn, anh có thể kiểm soát sức lực một chút được không...” Lê Dương phì phì nhổ ra hai ngụm đất, bất đắc dĩ nói.
“Để tôi.” Khải im lặng quan sát một lúc, lúc này nhận lấy cái rổ trong tay A Sơn, nói.
Anh ta tự mình dùng rổ xúc một ít đất, kiểm soát sức lực thử lắc lên lắc xuống, chỉ hơi hất cao một chút, không bay ra ngoài. Lắc thêm hai cái anh ta đã biết nên dùng bao nhiêu sức, lọc ra đá và những cục đất cứng trong đống đất, đổ sang một bên.
Không hổ là nhân vật chính công, đầu óc đúng là tốt. Lê Dương thầm nghĩ. Anh ta là một trong số ít người Sói Tuyết giỏi dùng não.
Cậu cũng là lần đầu tiên nung gạch, không biết cái lò củi cậu xây có thể chứa được bao nhiêu gạch mộc, cứ làm thêm một ít trước đã.
Tiếp theo là đến lúc giẫm bùn, cậu làm hơi nhiều bùn, một chân giẫm hơi khó dùng sức, cả người lên thì đất đã ủ có độ dính cũng không dễ giẫm.
Đang lúc phân vân, bên tai truyền đến một giọng nói: “Tiếp theo muốn làm gì, tôi giúp cậu.”
Lê Dương giật mình, hóa ra là Khải không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu.
“Tôi muốn giẫm đống bùn này thành giống như khối bột hôm qua.” Lê Dương trả lời.
Khải nhấc đôi chân vừa dài vừa khỏe của mình lên giẫm bùn ướt cho cậu.
Khi giẫm gần xong, Lê Dương gọi anh ta dừng lại, hài lòng nhìn khối bùn trước mặt.
Anh ta cũng nhấc khối bùn lên quá đầu, đang định đập xuống thì Lê Dương vội vàng gọi anh ta lại, người Sói Tuyết ở dạng thú đứng lên cao gần mười mét, đừng có đập thành từng mảnh, lại phải đi nhặt khắp nơi.
“Thấp xuống thấp xuống, thấp một nửa thôi!” Cậu hét lên.
A Sơn ngoan ngoãn hạ thấp độ cao, ném khối bùn trong tay xuống. Lại lặp lại ném vài lần.
Sức lực này, bùn do công nghiệp hiện đại làm ra chắc cũng chỉ đến thế này.
Lê Dương hài lòng dùng khuôn để làm những khối bùn này thành từng viên gạch mộc, đặt ở nơi cách sông một khoảng, nếu không quá ẩm ướt sẽ không khô được.
Hành động này trong mắt các thú con còn thú vị hơn cả việc đập bùn giẫm bùn lúc nãy, rối rít đến đòi giúp đỡ.
Bản thân Lê Dương thì bắt đầu nghiên cứu làm ngói mộc. Cậu chỉ nhớ hai phương pháp, một là dùng gỗ chuyên dụng để làm khuôn ngói, hình như còn có thể điều chỉnh được, nhưng cách này đối với cậu quá khó.
Cách còn lại là dùng bùn bao quanh một cái thùng tròn để làm thành khuôn hình trụ rỗng, hai bên đều chừa một khe nứt, sau khi nung khô tách ra là được hai viên ngói.
Cậu tìm một tảng đá có kích thước phù hợp mài thành hình trụ, trước tiên cán bùn thành một tấm mỏng, bọc nó lên tảng đá, dùng một tấm ván gỗ cắt theo kích thước và chừa lại khe hở. Sau đó cậu lấy tảng đá ra, một cái khuôn đã hoàn thành.
Làm việc này cần sự kiên nhẫn và cẩn thận, A Sơn chân tay vụng về loay hoay một lúc, phát hiện mình thật sự không làm được việc này nên đã bỏ cuộc.
Khải học theo một lúc, cũng giúp làm ra không ít phôi ngói.
Những viên gạch mộc và ngói mộc này tốt nhất là phơi khô trong bóng râm, phơi nắng trực tiếp khi nung sẽ dễ bị giòn.
Đợi đám thú con làm xong gạch mộc, Lê Dương dùng rơm che hết những phôi đất này lại.
Hy vọng mấy ngày tới trời không mưa, nếu không mọi công sức đều đổ sông đổ bể. Lê Dương thầm cầu nguyện.
Làm xong tất cả, mấy người Sói Tuyết ai nấy đều lấm lem bùn đất. A Nam nghịch ngợm nhất còn dính đầy bùn từ đầu đến chân, họ phải xuống sông tắm rửa sạch sẽ rồi mới về.
Trên đường về nhà, Lê Dương còn phát hiện ra hành dại, cậu vui mừng đào một nắm lớn, lại tìm thêm một ít rau dại khác mang về nhà.
Hai con thú ăn thịt đứng xem bên cạnh không hiểu tại sao Lê Dương lại thích ăn cỏ đến vậy.
Trong lúc bận rộn, đậu phụ cũng đã được ép xong.
Lê Dương nhấc những tảng đá trên mấy cái rổ ra, cởi tấm vải, để lộ ra những miếng đậu phụ trắng nõn.
Lần này họ làm ra thật sự rất nhiều, Lê Dương giữ lại một ít cho mình và A Nam, phần còn lại đều đưa cho Khải và A Sơn, để họ phụ trách phân phát.
Đặc biệt là A Sơn hôm qua đã gom đậu của rất nhiều nhà, hôm nay đậu phụ làm xong, cậu vừa hay để những người Sói Tuyết đã góp đậu này cũng được nếm thử, xem xem cậu quả thực không lừa người.
Khải mang đi một rổ, số còn lại để A Sơn mang đi chia.
Sáng nay Lê Dương và A Nam đã uống sữa đậu nành, còn ăn tào phớ ngon lành, bây giờ cũng không đói. Cậu đột nhiên nhớ ra, mứt quả làm hôm qua quên chưa chia cho hai người một ít, thế là dắt theo A Nam đuổi theo.
Tốc độ của thú nhân trưởng thành thật sự rất nhanh, tuy hai người đang bưng đậu phụ, nhưng đến khi họ đuổi ra ngoài cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, đành đi thẳng đến nhà của họ.
Lục và Hắc Nham đều không có ở nhà, Khải đặt đậu phụ xuống, quay đầu lại thấy A Nam bưng một bát đựng thứ gì đó màu đỏ đi vào.
A Nam rụt rè đưa bát đá cho anh ta, nhỏ giọng nói: “Đây là mứt quả anh trai làm, anh trai nói để dì Lục và chú Hắc Nham cũng nếm thử, ngọt lắm, pha với nước uống rất ngon.”
Mùi hương ngọt ngào bay vào mũi, Khải nhận lấy, cúi đầu nói: “Thay tôi cảm ơn anh trai cậu.”
Anh ta vốn định hỏi thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nhìn A Nam nhảy chân sáo chạy đi.
Lê Dương và A Nam chia nhau ra, vừa hay gặp được bà A Lan đang nghỉ ngơi, hỏi bà vị trí của A Sơn, bà A Lan hiền hậu chỉ cho cậu một hướng.
A Sơn đang khoe đậu phụ của mình với các chiến binh Sói Tuyết quen biết, tiện thể chia cho đối phương mấy miếng. Ý nói đây chính là làm từ số đậu gom được ở nhà anh ta.
Anh ta đã khoe khoang như vậy suốt cả một quãng đường, vừa chia vừa khoe, Lê Dương đuổi kịp anh ta, đưa mứt quả cho anh ta.
“Cho anh này A Sơn đại ca, đây là mứt quả tôi tự làm, bên trong có pha mật thú gai ngọt lắm, anh có thể pha nước uống, cũng có thể ăn trực tiếp. Đây còn có phần cho anh Dự và anh Khoa, anh giúp tôi đưa cho họ nhé.” Lê Dương nói.
A Sơn đặt mấy cái bát đá này lên chiếc rổ trong tay, say sưa hít một hơi mùi hương ngọt ngào trong không khí. Cảm khái nói:
“Thơm quá, đợi Khoa và mọi người đi săn về, tôi sẽ chia hai bát này cho họ.”
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
