0 chữ
Chương 2
Chương 2: Em trai đáng yêu
Lê Dương đơ người mất vài giây.
Ủa khoan... cái kịch bản này... quen thế nhở? Cậu giơ móng vuốt vò đầu bứt tai, và rồi não bộ "ting" một tiếng.
Khải và Dự? Chẳng phải là tên cặp đôi công thụ chính trong bộ truyện thú nhân cậu đang đọc dở hay sao?
Vậy thì cái thân xác cậu đang ở đây chính là... thằng cha bia đỡ đạn chuyên phá đám, một nhân vật vai ác não tàn, người đã không ngừng tạo nghiệp trên con đường đến với nhau của đôi trẻ. Kết cục? Bị cả bộ lạc đuổi cổ, cuối cùng chết đói chết rét, xác không toàn thây.
"Tuyệt cmn vời." Lê Dương lẩm bẩm. Xuyên không vào ngay một vai diễn có cái kết định sẵn là bay màu. Quá đỉnh.
Cậu lo lắng đến độ đi vòng vòng tại chỗ.
Chú sư tử nhỏ thấy ông anh tự dưng lên cơn tăng động thì sợ hãi, nằm bẹp dí xuống đất, đôi mắt đen láy to tròn long lanh nhìn cậu đầy hoang mang.
Biu!
Cái nhìn đó trực tiếp bắn một phát chí mạng xuyên qua lớp phòng thủ của Lê Dương. Cậu hít một hơi, lóng ngóng điều khiển bốn cái chân lạ hoắc của mình, lảo đảo đi tới, dùng móng trước xoa xoa cái đầu vàng bông xù của nhóc con.
Cậu nhớ lại, theo nguyên tác, thằng cha nguyên chủ này mê trai đến mụ mị, bỏ đói thằng em ở nhà suýt nữa thì đăng xuất.
Người trong tộc đều biết tình hình nhà cậu ta, nên thường xuyên thay phiên nhau đến nhà chăm sóc, hôm đó vừa hay nhân vật chính thụ Dự đến nhà cậu ta, phát hiện chú sư tử nhỏ đang hấp hối, liền bế nó về nhà mình.
Anh ta tìm nguyên chủ mắng cho một trận.
Điều này càng làm giảm ấn tượng của nhân vật chính công đối với nguyên chủ, lại một lần nữa đuổi nguyên chủ về nhà, mà nguyên chủ trong lòng căm hận chú sư tử nhỏ đã ngáng đường mình, từ đó không bao giờ đến đón nó về nữa, đã vứt bỏ nó.
Cũng thật đáng thương, Lê Dương thầm nghĩ như vậy.
Chú sư tử nhỏ theo nguyên chủ bữa đói bữa no thì thôi, cuối cùng còn bị bỏ rơi thẳng thừng, đến cuối truyện, nó lại không hề hắc hóa, sau khi nguyên chủ bị đuổi khỏi bộ lạc, nó vẫn phái người đến cứu cậu.
Tiếc là thân thể nguyên chủ quá yếu ớt, chưa đợi được người đến cứu đã chết.
Đúng là một chú sư tử tốt. Lê Dương dùng đầu mình cọ cọ vào cái đầu nhỏ màu vàng lông xù của nhóc con.
"Đúng là một kịch bản máu chó.” Lê Dương lắc đầu ngao ngán. Thằng anh thì dại trai, thằng em thì bị bỏ rơi vẫn một lòng trung thành. Thiệt tình.
Đúng rồi, nhóc con này tên là gì nhỉ? Cậu cố gắng nhớ lại một lúc, à phải, tên là A Nam.
Thú nhân khi ở dạng thú cũng có thể nói chuyện, Lê Dương cất tiếng gọi khẽ: “Áu... bé Nam?”
Sao cứ phải “áu” mãi thế nhỉ, Lê Dương dùng móng vuốt vỗ vỗ miệng mình.
Rõ ràng, trước đây cậu chưa bao giờ đối xử tốt với A Nam, A Nam tỏ ra vô cùng mừng rỡ, ngẩng đầu lên vừa nhìn cậu, vừa dè dặt lè lưỡi liếʍ mặt cậu.
Lê Dương bị liếʍ đến bật cười, tuổi thọ trung bình của thú nhân khá dài, đều có thể sống đến mấy trăm tuổi, nên ở độ hai ba mươi tuổi vẫn còn là thiếu niên, chú sư tử nhỏ được nhặt về cũng đã hơn hai mươi năm, chỉ vì theo nguyên chủ lâu ngày bị suy dinh dưỡng nên hình thú rất nhỏ.
Nghĩ đến việc nhóc con đang liếʍ mình thực ra cũng đã ngoài hai mươi tuổi, cậu vẫn không thể nào nhập tâm vào suy nghĩ của một thú nhân được, nên cậu nhẹ nhàng dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu A Nam.
Lúc này, tiếng ùng ục truyền vào tai. Cậu cúi đầu nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán, bụng A Nam đã đói đến xẹp lép.
Haiz, cậu thở dài trong lòng, đúng là một khởi đầu nát bét, mái nhà dột, em trai đói bụng, tường đất lấm lem, nhà cửa nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng dù vậy, ở tộc Sói Tuyết, ngôi nhà của họ vẫn được coi là khá sang trọng, những người khác có người dựng lều gỗ, thậm chí có người còn ở lều bạt, nhà họ vì cha mẹ năm đó đều là chiến binh, có sức lực và của để dành, nên đã xây được một căn nhà đất, đến mùa đông dù sao cũng ấm áp hơn nhà người khác.
Tộc Sói Tuyết da dày thịt béo, loại nhà này vào mùa đông vậy mà cũng chưa từng có ai chết cóng, có lẽ nguyên chủ là người duy nhất trong tộc họ sẽ bị chết cóng.
Cậu noi theo ký ức của nguyên chủ, đứng thẳng người dậy, trong lòng nghĩ đến việc biến thành hình người, tầm mắt quả nhiên cao hơn, cậu vội vàng quấn tấm da thú bên cạnh vào hông.
Nói ra thì quần áo của tộc Sói Tuyết cơ bản là loại da thú đơn giản này, tiện cho họ mặc vào cởi ra khi chuyển từ hình thú sang hình người.
Cũng có người sẽ đổi lấy một ít vải gai với tộc Người đến giao thương, hoặc ở các phiên chợ giữa các bộ lạc, làm thành một số quần áo đơn giản, nhưng cũng rất ít người mặc, thứ này ở tộc họ đã là tài sản quý giá, nhiều thú nhân chỉ khi còn nhỏ hoặc về già mới mặc vào mùa đông để giữ ấm.
Lê Dương quấn tấm da thú quanh hông, nhẹ nhàng cúi người bế A Nam vào lòng.
Cậu ôm A Nam, theo ký ức tìm kiếm thức ăn trong căn phòng tối tăm ẩm ướt, chỉ tìm thấy một đống đậu nhỏ hơi lép, và vài miếng thịt khô màu đỏ đen, còn lại là mấy quả dại không rõ tên.
Thịt khô là do người trong tộc đưa tới, còn lại là đồ ăn thừa do nguyên chủ và A Nam hái lượm về.
Không có điều kiện thì tự tạo điều kiện, người Việt Nam bất khuất không bao giờ để mình bị đói.
Cậu cho củi vào hố lửa rồi nhóm lên, may mà ở đây có đá lửa, ít nhất không cần phải khoan cây lấy lửa.
Cậu dùng mấy cành cây nhỏ xiên thịt khô lại, ở đây không có cọ quét cũng chẳng có bình xịt, cậu rửa sạch hai tay, đặt xiên thịt khô lên đống lửa để nướng, vừa nướng vừa dùng tay chấm nước vẩy lên thịt khô.
Làm vậy có thể khiến thịt khô mềm đi một chút, dù sao thì chú sư tử nhỏ trông bé quá, ăn được đồ mềm vẫn tốt hơn.
Bây giờ cậu cũng không có cách nào ra ngoài săn bắn để nướng thịt tươi cho nhóc.
Khi thịt khô ngấm nước và hơi nở ra, cậu lại lấy ít muối thô trong hũ rắc lên thịt, rồi lặp lại động tác vẩy nước để gia vị từ từ thấm vào.
Ủa khoan... cái kịch bản này... quen thế nhở? Cậu giơ móng vuốt vò đầu bứt tai, và rồi não bộ "ting" một tiếng.
Khải và Dự? Chẳng phải là tên cặp đôi công thụ chính trong bộ truyện thú nhân cậu đang đọc dở hay sao?
Vậy thì cái thân xác cậu đang ở đây chính là... thằng cha bia đỡ đạn chuyên phá đám, một nhân vật vai ác não tàn, người đã không ngừng tạo nghiệp trên con đường đến với nhau của đôi trẻ. Kết cục? Bị cả bộ lạc đuổi cổ, cuối cùng chết đói chết rét, xác không toàn thây.
"Tuyệt cmn vời." Lê Dương lẩm bẩm. Xuyên không vào ngay một vai diễn có cái kết định sẵn là bay màu. Quá đỉnh.
Cậu lo lắng đến độ đi vòng vòng tại chỗ.
Chú sư tử nhỏ thấy ông anh tự dưng lên cơn tăng động thì sợ hãi, nằm bẹp dí xuống đất, đôi mắt đen láy to tròn long lanh nhìn cậu đầy hoang mang.
Cái nhìn đó trực tiếp bắn một phát chí mạng xuyên qua lớp phòng thủ của Lê Dương. Cậu hít một hơi, lóng ngóng điều khiển bốn cái chân lạ hoắc của mình, lảo đảo đi tới, dùng móng trước xoa xoa cái đầu vàng bông xù của nhóc con.
Cậu nhớ lại, theo nguyên tác, thằng cha nguyên chủ này mê trai đến mụ mị, bỏ đói thằng em ở nhà suýt nữa thì đăng xuất.
Người trong tộc đều biết tình hình nhà cậu ta, nên thường xuyên thay phiên nhau đến nhà chăm sóc, hôm đó vừa hay nhân vật chính thụ Dự đến nhà cậu ta, phát hiện chú sư tử nhỏ đang hấp hối, liền bế nó về nhà mình.
Anh ta tìm nguyên chủ mắng cho một trận.
Điều này càng làm giảm ấn tượng của nhân vật chính công đối với nguyên chủ, lại một lần nữa đuổi nguyên chủ về nhà, mà nguyên chủ trong lòng căm hận chú sư tử nhỏ đã ngáng đường mình, từ đó không bao giờ đến đón nó về nữa, đã vứt bỏ nó.
Chú sư tử nhỏ theo nguyên chủ bữa đói bữa no thì thôi, cuối cùng còn bị bỏ rơi thẳng thừng, đến cuối truyện, nó lại không hề hắc hóa, sau khi nguyên chủ bị đuổi khỏi bộ lạc, nó vẫn phái người đến cứu cậu.
Tiếc là thân thể nguyên chủ quá yếu ớt, chưa đợi được người đến cứu đã chết.
Đúng là một chú sư tử tốt. Lê Dương dùng đầu mình cọ cọ vào cái đầu nhỏ màu vàng lông xù của nhóc con.
"Đúng là một kịch bản máu chó.” Lê Dương lắc đầu ngao ngán. Thằng anh thì dại trai, thằng em thì bị bỏ rơi vẫn một lòng trung thành. Thiệt tình.
Đúng rồi, nhóc con này tên là gì nhỉ? Cậu cố gắng nhớ lại một lúc, à phải, tên là A Nam.
Thú nhân khi ở dạng thú cũng có thể nói chuyện, Lê Dương cất tiếng gọi khẽ: “Áu... bé Nam?”
Rõ ràng, trước đây cậu chưa bao giờ đối xử tốt với A Nam, A Nam tỏ ra vô cùng mừng rỡ, ngẩng đầu lên vừa nhìn cậu, vừa dè dặt lè lưỡi liếʍ mặt cậu.
Lê Dương bị liếʍ đến bật cười, tuổi thọ trung bình của thú nhân khá dài, đều có thể sống đến mấy trăm tuổi, nên ở độ hai ba mươi tuổi vẫn còn là thiếu niên, chú sư tử nhỏ được nhặt về cũng đã hơn hai mươi năm, chỉ vì theo nguyên chủ lâu ngày bị suy dinh dưỡng nên hình thú rất nhỏ.
Nghĩ đến việc nhóc con đang liếʍ mình thực ra cũng đã ngoài hai mươi tuổi, cậu vẫn không thể nào nhập tâm vào suy nghĩ của một thú nhân được, nên cậu nhẹ nhàng dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu A Nam.
Lúc này, tiếng ùng ục truyền vào tai. Cậu cúi đầu nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán, bụng A Nam đã đói đến xẹp lép.
Haiz, cậu thở dài trong lòng, đúng là một khởi đầu nát bét, mái nhà dột, em trai đói bụng, tường đất lấm lem, nhà cửa nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng dù vậy, ở tộc Sói Tuyết, ngôi nhà của họ vẫn được coi là khá sang trọng, những người khác có người dựng lều gỗ, thậm chí có người còn ở lều bạt, nhà họ vì cha mẹ năm đó đều là chiến binh, có sức lực và của để dành, nên đã xây được một căn nhà đất, đến mùa đông dù sao cũng ấm áp hơn nhà người khác.
Tộc Sói Tuyết da dày thịt béo, loại nhà này vào mùa đông vậy mà cũng chưa từng có ai chết cóng, có lẽ nguyên chủ là người duy nhất trong tộc họ sẽ bị chết cóng.
Cậu noi theo ký ức của nguyên chủ, đứng thẳng người dậy, trong lòng nghĩ đến việc biến thành hình người, tầm mắt quả nhiên cao hơn, cậu vội vàng quấn tấm da thú bên cạnh vào hông.
Nói ra thì quần áo của tộc Sói Tuyết cơ bản là loại da thú đơn giản này, tiện cho họ mặc vào cởi ra khi chuyển từ hình thú sang hình người.
Cũng có người sẽ đổi lấy một ít vải gai với tộc Người đến giao thương, hoặc ở các phiên chợ giữa các bộ lạc, làm thành một số quần áo đơn giản, nhưng cũng rất ít người mặc, thứ này ở tộc họ đã là tài sản quý giá, nhiều thú nhân chỉ khi còn nhỏ hoặc về già mới mặc vào mùa đông để giữ ấm.
Lê Dương quấn tấm da thú quanh hông, nhẹ nhàng cúi người bế A Nam vào lòng.
Cậu ôm A Nam, theo ký ức tìm kiếm thức ăn trong căn phòng tối tăm ẩm ướt, chỉ tìm thấy một đống đậu nhỏ hơi lép, và vài miếng thịt khô màu đỏ đen, còn lại là mấy quả dại không rõ tên.
Thịt khô là do người trong tộc đưa tới, còn lại là đồ ăn thừa do nguyên chủ và A Nam hái lượm về.
Không có điều kiện thì tự tạo điều kiện, người Việt Nam bất khuất không bao giờ để mình bị đói.
Cậu cho củi vào hố lửa rồi nhóm lên, may mà ở đây có đá lửa, ít nhất không cần phải khoan cây lấy lửa.
Cậu dùng mấy cành cây nhỏ xiên thịt khô lại, ở đây không có cọ quét cũng chẳng có bình xịt, cậu rửa sạch hai tay, đặt xiên thịt khô lên đống lửa để nướng, vừa nướng vừa dùng tay chấm nước vẩy lên thịt khô.
Làm vậy có thể khiến thịt khô mềm đi một chút, dù sao thì chú sư tử nhỏ trông bé quá, ăn được đồ mềm vẫn tốt hơn.
Bây giờ cậu cũng không có cách nào ra ngoài săn bắn để nướng thịt tươi cho nhóc.
Khi thịt khô ngấm nước và hơi nở ra, cậu lại lấy ít muối thô trong hũ rắc lên thịt, rồi lặp lại động tác vẩy nước để gia vị từ từ thấm vào.
5
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
