TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Một đồng nghiệp khác ngồi chéo góc cũng lên tiếng:

“Tiểu Niệm, cậu nhìn xem có bao nhiêu em gái trong tổ vẫn thầm thương trộm nhớ cậu kìa.”

Vừa nói cô vừa ôm lấy một đồng nghiệp nữ ngồi bên cạnh mà lắc lắc, người kia đỏ mặt, xấu hổ đánh nhẹ vào tay cô.

“Thật hay giả vậy... Gương mặt thế này mà còn sợ không tìm được người yêu sao?” Dương ca có vẻ đã uống hơi nhiều, mặt đỏ bừng, giơ tay khoác vai Sở Niệm:

“Uống thêm một ly nữa đi, Dương ca miễn cưỡng tin cậu.”

Sở Niệm bất đắc dĩ, lại nâng ly uống cạn.

Dương ca thấy cậu uống hết, lập tức rót đầy lại ly rượu trong tay cậu: “Ôi chà, cậu nhóc này uống rượu khá phết đấy!”

Nồng độ cồn nồng nặc kí©h thí©ɧ vị giác, mới hai ly mà bụng Sở Niệm đã nóng ran như bị thiêu đốt.

Mấy buổi tiệc công ty kiểu này luôn không tránh khỏi việc mời rượu, nhất là mấy người lớn tuổi rất thích chuốc mấy nhân viên trẻ như cậu. Dù những năm gần đây tửu lượng của Sở Niệm cũng tăng lên không ít, nhưng cậu vẫn không thể ưa nổi thứ chất lỏng cay xè ấy.

Ly này tiếp ly khác, mọi người đều chăm chăm nhìn cậu, mà rượu hôm nay hình như nặng đô thật, đầu Sở Niệm bắt đầu choáng váng. Cậu nhíu mày, đưa tay đẩy ly rượu trước mặt ra. Mất ngủ mấy hôm trước kết hợp với tác dụng của cồn bắt đầu phát tác, cậu cảm thấy nếu cứ ngồi thêm chút nữa, chắc chắn sẽ ngủ gục tại chỗ.

“Thôi đi, người ta vốn dĩ đã không khoẻ rồi mà.” Nữ đồng nghiệp vẫn luôn giúp cậu ngăn Dương ca lại tiếp tục khuyên:

“Anh cũng uống ít lại chút đi.”

Dương ca lẩm bẩm gì đó trong miệng, không ai nghe rõ. Hắn đã say mèm, vừa bị ấn ngồi xuống ghế liền lập tức ngủ khò. Nữ đồng nghiệp quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã tối mịt. Mọi người đã đợi Thẩm tổng gần hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

May mà phần ăn cũng đã có người thanh toán trước rồi. Thấy ai nấy cũng đã mệt mỏi, cô đề nghị mọi người giải tán, về nhà nghỉ, rồi quay sang nhìn Sở Niệm, chỉ thấy cậu đang gục đầu lên bàn, trông có vẻ say không nhẹ.

Cô khẽ lay cậu dậy: “Tiểu Niệm, cậu có thể tự về được không?”

Đôi mắt Sở Niệm lim dim mơ ra, ngơ ngác liếc nhìn xung quanh, theo phản xạ gật đầu:

“Được.”

Sau đó, cậu đứng dậy, chào vài đồng nghiệp rồi rời khỏi nhà hàng.

Từ căn phòng có điều hòa lạnh ngắt bước ra, cái nóng oi ả bên ngoài lập tức quấn lấy cậu như thiêu như đốt.

5

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.