0 chữ
Chương 27
Chương 27
Một lúc sau, cậu lại cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn lúc nãy. Tin cuối cùng của Lục Cẩn Niên đã được gửi từ mười lăm phút trước.
Sở Niệm cắn nhẹ môi dưới, do dự rồi gõ ba chữ:
[Vì sao vậy?]
Lần này đối phương trả lời rất nhanh:
[Hôm nay tôi xuất viện rồi.]
Hàng mi dài run lên khe khẽ, giống như trái tim cậu vừa rơi thịch một cái rồi lại yên vị trong l*иg ngực. Sở Niệm khẽ thở phào một hơi.
Sau đó cậu mới chợt nhận ra…
Nãy giờ mình đang… hồi hộp sao?
Thật kỳ lạ. Cậu hồi hộp vì điều gì chứ?
Sở Niệm bực bội nhéo mạnh vào đùi mình.
Sở Niệm: [Sao anh không nói sớm với tôi?]
Lục Cẩn Niên vẫn trả lời nhanh như chớp: [Tôi chờ cậu hỏi mà.]
Trái tim Sở Niệm khựng lại một nhịp.
Làn gió lạnh thổi đến, cuốn theo cả hơi nóng âm ỉ trong người cậu.
Giây tiếp theo, Sở Niệm nhận được một tin nhắn khác từ Lục Cẩn Niên:
[Cậu có thể gửi lại giúp tôi một cái không, tôi không muốn làm người bị loại đầu tiên.]
Sở Niệm: [?]
Sở Niệm: [Có bệnh.]
Cậu thật sự đánh giá Lục Cẩn Niên quá cao rồi. Người này đúng là có đầu óc có vấn đề.
Sở Niệm đặt điện thoại xuống. Bên tai vang lên tiếng “leng keng” va chạm giữa đũa và chén bát. Vừa rồi thư ký của Thẩm tổng đã thông báo qua, nói Thẩm tổng tạm thời có việc nên sẽ đến muộn, bảo mọi người cứ ăn trước.
Những người còn lại cũng không khách sáo, ngược lại khi nghe Thẩm tổng sẽ đến trễ thì ai nấy đều thả lỏng hơn hẳn. Trên bàn đầy những món ăn sang trọng của khách sạn cao cấp, chỉ một đĩa thôi cũng đáng giá bằng cả tháng lương của họ.
Mọi người đều cúi đầu ăn uống nhiệt tình, chỉ có mỗi Sở Niệm là vẫn chưa động đũa, thậm chí còn chưa kịp uống một ngụm trà.
“Tiểu Niệm, cậu ngồi cười một mình cái gì đấy?”
Đồng nghiệp ngồi cạnh quay sang nhìn cậu, mặt đầy nghi hoặc. Sở Niệm sững người, vội vàng đưa tay sờ mặt mình:
“Không... không có gì.”
“Sao vậy, người yêu nhắn tin trách móc à?”
Đồng nghiệp nhân cơ hội rót đầy rượu vào ly pha lê cho cậu
Sở Niệm định từ chối, nhưng người kia đã đưa thẳng ly rượu tới sát miệng cậu, nên cậu chỉ đành chịu đựng uống cạn một hơi.
“Dương ca, anh đừng trêu em nữa.” Cậu lau sạch khóe miệng còn dính chút rượu:
“Em đâu có yêu đương gì đâu.”
Dù sao, mối quan hệ giữa Sở Niệm và Lục Cẩn Niên chỉ có Lam Thịnh bên đó và Từ Trì biết.
“Phải rồi phải rồi, ai chẳng biết Tiểu Niệm nhà chúng ta là em út độc thân của tổ.”
Sở Niệm cắn nhẹ môi dưới, do dự rồi gõ ba chữ:
[Vì sao vậy?]
Lần này đối phương trả lời rất nhanh:
[Hôm nay tôi xuất viện rồi.]
Hàng mi dài run lên khe khẽ, giống như trái tim cậu vừa rơi thịch một cái rồi lại yên vị trong l*иg ngực. Sở Niệm khẽ thở phào một hơi.
Sau đó cậu mới chợt nhận ra…
Nãy giờ mình đang… hồi hộp sao?
Thật kỳ lạ. Cậu hồi hộp vì điều gì chứ?
Sở Niệm bực bội nhéo mạnh vào đùi mình.
Sở Niệm: [Sao anh không nói sớm với tôi?]
Lục Cẩn Niên vẫn trả lời nhanh như chớp: [Tôi chờ cậu hỏi mà.]
Trái tim Sở Niệm khựng lại một nhịp.
Làn gió lạnh thổi đến, cuốn theo cả hơi nóng âm ỉ trong người cậu.
[Cậu có thể gửi lại giúp tôi một cái không, tôi không muốn làm người bị loại đầu tiên.]
Sở Niệm: [?]
Sở Niệm: [Có bệnh.]
Cậu thật sự đánh giá Lục Cẩn Niên quá cao rồi. Người này đúng là có đầu óc có vấn đề.
Sở Niệm đặt điện thoại xuống. Bên tai vang lên tiếng “leng keng” va chạm giữa đũa và chén bát. Vừa rồi thư ký của Thẩm tổng đã thông báo qua, nói Thẩm tổng tạm thời có việc nên sẽ đến muộn, bảo mọi người cứ ăn trước.
Những người còn lại cũng không khách sáo, ngược lại khi nghe Thẩm tổng sẽ đến trễ thì ai nấy đều thả lỏng hơn hẳn. Trên bàn đầy những món ăn sang trọng của khách sạn cao cấp, chỉ một đĩa thôi cũng đáng giá bằng cả tháng lương của họ.
Mọi người đều cúi đầu ăn uống nhiệt tình, chỉ có mỗi Sở Niệm là vẫn chưa động đũa, thậm chí còn chưa kịp uống một ngụm trà.
Đồng nghiệp ngồi cạnh quay sang nhìn cậu, mặt đầy nghi hoặc. Sở Niệm sững người, vội vàng đưa tay sờ mặt mình:
“Không... không có gì.”
“Sao vậy, người yêu nhắn tin trách móc à?”
Đồng nghiệp nhân cơ hội rót đầy rượu vào ly pha lê cho cậu
Sở Niệm định từ chối, nhưng người kia đã đưa thẳng ly rượu tới sát miệng cậu, nên cậu chỉ đành chịu đựng uống cạn một hơi.
“Dương ca, anh đừng trêu em nữa.” Cậu lau sạch khóe miệng còn dính chút rượu:
“Em đâu có yêu đương gì đâu.”
Dù sao, mối quan hệ giữa Sở Niệm và Lục Cẩn Niên chỉ có Lam Thịnh bên đó và Từ Trì biết.
“Phải rồi phải rồi, ai chẳng biết Tiểu Niệm nhà chúng ta là em út độc thân của tổ.”
5
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
