0 chữ
Chương 34
Chương 34: Tới đây, báo thù đi
[Tinh, kiểm tra được người nhà yêu thích, phần thưởng năm tiếng sinh mệnh.]
Điền Vĩ thấy cô gái trẻ cười xán lạn như vậy mà cũng không khỏi bật cười.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước căn biệt thự của Lư Minh, Điền Vĩ trực tiếp trình thẻ cảnh sát, bảo vệ thả cho ông ta vào trong.
Nhưng ông ta gõ cửa rất lâu mà không có người lên tiếng.
Điền Vĩ nhíu mày hỏi: “Có phải người không có ở nhà không?”
“Không, ở trong đó.”
Nói rồi, Sở Kiều Kiều nổi giận đùng đùng nhấc chân trông có vẻ chỉ đá nhẹ một cái vào cửa nhưng kết quả, cánh cửa “rầm” một cái bắn ra.
Điền Vĩ trợn tròn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà lại cúi đầu nhìn chân cô, ông ta giơ ngón cái với đối phương: “Trâu bò!”
Sở Kiều Kiều hất cao cằm đầy đắc ý.
Sau khi bước vào, cô trực tiếp đi xuống tầng hầm.
Đều là Lư Minh hại hết, anh ta cứ rửa sạch cổ đợi chết đi là vừa!
Điền Vĩ lập tức đi theo, ông ta đoán cô đã tìm ra được vị trí của Lư Minh.
Quả nhiên.
Sở Kiều Kiều mở một chiếc tủ vứt đi ở trong mật thất ra, vẫy tay chào hỏi người bên trong một tiếng: “Hi!”
Sắc mặt của Lư Minh xám như tro tàn nhưng vẫn không chịu từ bỏ, anh ta đang định chạy trốn thì Sở Kiều Kiều lại nhấc chân ngáng đường anh ta. Lư Minh trực tiếp ngã sấp mặt, Điền Vĩ cũng lập tức lôi còng tay ra còng anh ta lại.
Về phần chiếc máy tính kia đã bị anh ta cho vào nước ngâm, Điền Vĩ dự định mang về cho bộ phận kỹ thuật khôi phục.
Cho dù không khôi phục được nhưng dựa vào đoạn video ban nãy cũng đã đủ kết tội anh ta rồi.
Bên ngoài nhanh chóng có tiếng bước chân vang lên, Sở Kiều Kiều thò đầu ra nhìn, chỉ thấy phóng viên nghe tin đã chạy tới đây, cô vội vàng vẫy tay với Điền Vĩ và nói: “Chú cảnh sát, chú dẫn anh ta đi trước đi, tôi còn có ít việc phải đi xử lý nữa.”
“Việc gì vậy?”
“Đưa mấy đứa trẻ đáng thương đi đầu thai ấy mà.”
Nghe được câu này, Điền Vĩ lập tức hiểu ra. Sự tò mò trong lòng ông ta lập tức đạt đến đỉnh cao, ông ta cũng chưa từng thấy ma quỷ bao giờ.
Nhưng khi nhìn thấy đám phóng viên bên ngoài kia, Điền Vĩ cũng biết rõ Sở Kiều Kiều không muốn đối diện với bọn họ, cho nên ông ta chỉ đành dẫn Lư Minh rời đi.
Không vội, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Ông ta an ủi mình như vậy.
Đợi sau khi ông ta đi, Sở Kiều Kiều nhìn mấy bạn nhỏ kia, đối diện với gương mặt non nớt của chúng mà trầm mặc.
Cô hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể nào nhịn được, lập tức nhấc chân đuổi theo đánh Lư Minh một trận tơi bời hoa lá: “Đồ cặn bã!”
Cô vừa đấm vừa đá, Lư Minh bị đánh sấp mặt, đau đến mức kêu la oai oái.
Sở Kiều Kiều không chỉ đánh một mình mà còn vung tay một cái, nói với bạn nhỏ đằng sau: “Lên, qua đây trả thù đi!”
Mấy bạn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề chần chừ mà lập tức phóng tới đánh Lư Minh.
Vừa nghĩ đến những chuyện mà thằng cặn bã ra vẻ đạo mạo này đã làm với bọn trẻ là chúng đều hận vô cùng, cũng ra sức đánh đập hơn.
Lâm Chính Quốc cũng tức không chịu được nên đá một cước.
Điền Vĩ thấy cô gái trẻ cười xán lạn như vậy mà cũng không khỏi bật cười.
Rất nhanh, bọn họ đã đến trước căn biệt thự của Lư Minh, Điền Vĩ trực tiếp trình thẻ cảnh sát, bảo vệ thả cho ông ta vào trong.
Nhưng ông ta gõ cửa rất lâu mà không có người lên tiếng.
Điền Vĩ nhíu mày hỏi: “Có phải người không có ở nhà không?”
“Không, ở trong đó.”
Nói rồi, Sở Kiều Kiều nổi giận đùng đùng nhấc chân trông có vẻ chỉ đá nhẹ một cái vào cửa nhưng kết quả, cánh cửa “rầm” một cái bắn ra.
Điền Vĩ trợn tròn mắt há hốc mồm, không nhịn được mà lại cúi đầu nhìn chân cô, ông ta giơ ngón cái với đối phương: “Trâu bò!”
Sở Kiều Kiều hất cao cằm đầy đắc ý.
Sau khi bước vào, cô trực tiếp đi xuống tầng hầm.
Điền Vĩ lập tức đi theo, ông ta đoán cô đã tìm ra được vị trí của Lư Minh.
Quả nhiên.
Sở Kiều Kiều mở một chiếc tủ vứt đi ở trong mật thất ra, vẫy tay chào hỏi người bên trong một tiếng: “Hi!”
Sắc mặt của Lư Minh xám như tro tàn nhưng vẫn không chịu từ bỏ, anh ta đang định chạy trốn thì Sở Kiều Kiều lại nhấc chân ngáng đường anh ta. Lư Minh trực tiếp ngã sấp mặt, Điền Vĩ cũng lập tức lôi còng tay ra còng anh ta lại.
Về phần chiếc máy tính kia đã bị anh ta cho vào nước ngâm, Điền Vĩ dự định mang về cho bộ phận kỹ thuật khôi phục.
Cho dù không khôi phục được nhưng dựa vào đoạn video ban nãy cũng đã đủ kết tội anh ta rồi.
Bên ngoài nhanh chóng có tiếng bước chân vang lên, Sở Kiều Kiều thò đầu ra nhìn, chỉ thấy phóng viên nghe tin đã chạy tới đây, cô vội vàng vẫy tay với Điền Vĩ và nói: “Chú cảnh sát, chú dẫn anh ta đi trước đi, tôi còn có ít việc phải đi xử lý nữa.”
“Đưa mấy đứa trẻ đáng thương đi đầu thai ấy mà.”
Nghe được câu này, Điền Vĩ lập tức hiểu ra. Sự tò mò trong lòng ông ta lập tức đạt đến đỉnh cao, ông ta cũng chưa từng thấy ma quỷ bao giờ.
Nhưng khi nhìn thấy đám phóng viên bên ngoài kia, Điền Vĩ cũng biết rõ Sở Kiều Kiều không muốn đối diện với bọn họ, cho nên ông ta chỉ đành dẫn Lư Minh rời đi.
Không vội, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Ông ta an ủi mình như vậy.
Đợi sau khi ông ta đi, Sở Kiều Kiều nhìn mấy bạn nhỏ kia, đối diện với gương mặt non nớt của chúng mà trầm mặc.
Cô hít một hơi thật sâu nhưng vẫn không thể nào nhịn được, lập tức nhấc chân đuổi theo đánh Lư Minh một trận tơi bời hoa lá: “Đồ cặn bã!”
Cô vừa đấm vừa đá, Lư Minh bị đánh sấp mặt, đau đến mức kêu la oai oái.
Mấy bạn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, cũng không hề chần chừ mà lập tức phóng tới đánh Lư Minh.
Vừa nghĩ đến những chuyện mà thằng cặn bã ra vẻ đạo mạo này đã làm với bọn trẻ là chúng đều hận vô cùng, cũng ra sức đánh đập hơn.
Lâm Chính Quốc cũng tức không chịu được nên đá một cước.
13
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
