0 chữ
Chương 33
Chương 33: Chịu thua
“Nhưng sao cô không trực tiếp đi tìm cậu ta rồi hẵng báo cảnh sát?”
Sở Kiều Kiều đáp: “Bắt xe không cần tiền sao? Đắt bao nhiêu, có muốn sống nữa không đây!”
Lâm Quốc Chính: “…” Chịu thua!
Vì thế, đợi khi Điền Vĩ đến nơi chỉ nhìn thấy Sở Kiều Kiều một tay cầm xiên nướng, một tay cầm coca, ăn đến mức phồng mang trợn má, nào thấy bộ dáng gặp nguy hiểm gì đâu.
Cuối cùng trái tim ông ta cũng rơi xuống, vội đi tới hỏi: “Người xấu đâu?”
Sở Kiều Kiều cười hì hì với ông ta: “Giờ tôi dẫn chú đi tìm anh ta.”
Nói xong, cô chuồn một phát vào xe ông ta.
Lần này, cuối cùng Điền Vĩ cũng hiểu ra rồi, khóe môi ông ta co rút, nói: “Sau này muốn đi nhờ xe cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ làm tài xế cho cô, chứ đừng dọa tôi nữa.”
Ông ta thật sự cho rằng cô đã xảy ra chuyện. Cô gái trẻ này ở bên ngoài một mình, người nhà đều không đáng tin một tí nào hết, nếu thật sự gặp chuyện cũng chỉ có thể liên hệ với ông ta mà thôi.
Nghe thế, Sở Kiều Kiều chợt sững sờ, đây là lần đầu tiên có người nói với cô như vậy. Trước đây lúc đi học, đám người Sở Nhiên đều không cho cô lên xe ngồi, tài xế trong nhà cũng luôn làm khó cô.
Cho dù có cho cô ngồi vào xe thì vẫn có ý định ném cô lại giữa đường.
Đây là lần đầu tiên có người nói sẽ làm tài xế cho cô, cô muốn đi đâu cũng được hết.
Sở Kiều Kiều nhìn Điền Vĩ, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ hơn: “Cảm ơn chú cảnh sát!”
Trong đôi mắt của cô gái trẻ mang theo ánh sáng khiến Điền Vĩ bị nhìn mà không khỏi nở nụ cười, ông ta vừa khởi động xe vừa nói: “Không có gì, nên là tôi cảm ơn cô mới đúng, nếu không nhờ có cô thì hôm nay vợ tôi đã gặp chuyện rồi.”
Mỗi khi hồi tưởng lại, ông ta vẫn sợ túa mồ hôi lạnh.
Sau đó ông ta lại kiểm tra camera và cũng tra ra được thân phận của người kia, chính là một tên tội phạm bỏ trốn mà ông ta đang truy bắt, trong tay đã có ba mạng người, rõ ràng là một tên gϊếŧ người không ghê tay.
Nếu hôm nay cửa nhà mở ra thì chỉ sợ nhà ông ta đã phải lo tang sự rồi.
Nghĩ đến đây, ông ta lại rối rít cảm ơn Sở Kiều Kiều, sau đó lại nhíu mày nói: “Chỉ tiếc rằng lại để gã chạy mất.”
Nghe thế, Sở Kiều Kiều ngẩng đầu lên hỏi: “Chú có biết bát tự của gã không?”
Nghe đến đây, Điền Vĩ sững sờ, ông ta nhớ ra cô biết bói toán, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn gật đầu, đọc bát tự của tên tội phạm đó ra.
Chỉ thấy, Sở Kiều Kiều lấy hai chiếc mai rùa từ trong túi ra, bỏ ba đồng tiền vào trong đó, sau đó cô nhắm mắt lại lắc mấy cái, xem quẻ tượng bên trên và đọc một địa chỉ.
“Đến chỗ đó tìm gã là được, nhưng chỉ giới hạn trước không giờ hôm nay, vì quá giờ gã sẽ chạy trốn tiếp.”
Nghe được câu này, Điền Vĩ không dám chậm trễ thêm một giây phút nào nữa mà lập tức gọi điện thoại cho đồng đội, kêu bọn họ đi bắt người trước.
Ông ta nhìn Sở Kiều Kiều và bảo: “Nếu có thể bắt được người, tôi sẽ xin tiền thưởng cho cô.”
Hai mắt Sở Kiều Kiều lập tức sáng ngời: “Cảm ơn chú cảnh sát nhé!”
Người nhà ơi!
Sở Kiều Kiều đáp: “Bắt xe không cần tiền sao? Đắt bao nhiêu, có muốn sống nữa không đây!”
Lâm Quốc Chính: “…” Chịu thua!
Vì thế, đợi khi Điền Vĩ đến nơi chỉ nhìn thấy Sở Kiều Kiều một tay cầm xiên nướng, một tay cầm coca, ăn đến mức phồng mang trợn má, nào thấy bộ dáng gặp nguy hiểm gì đâu.
Cuối cùng trái tim ông ta cũng rơi xuống, vội đi tới hỏi: “Người xấu đâu?”
Sở Kiều Kiều cười hì hì với ông ta: “Giờ tôi dẫn chú đi tìm anh ta.”
Nói xong, cô chuồn một phát vào xe ông ta.
Lần này, cuối cùng Điền Vĩ cũng hiểu ra rồi, khóe môi ông ta co rút, nói: “Sau này muốn đi nhờ xe cứ nói thẳng với tôi, tôi sẽ làm tài xế cho cô, chứ đừng dọa tôi nữa.”
Ông ta thật sự cho rằng cô đã xảy ra chuyện. Cô gái trẻ này ở bên ngoài một mình, người nhà đều không đáng tin một tí nào hết, nếu thật sự gặp chuyện cũng chỉ có thể liên hệ với ông ta mà thôi.
Cho dù có cho cô ngồi vào xe thì vẫn có ý định ném cô lại giữa đường.
Đây là lần đầu tiên có người nói sẽ làm tài xế cho cô, cô muốn đi đâu cũng được hết.
Sở Kiều Kiều nhìn Điền Vĩ, nụ cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ hơn: “Cảm ơn chú cảnh sát!”
Trong đôi mắt của cô gái trẻ mang theo ánh sáng khiến Điền Vĩ bị nhìn mà không khỏi nở nụ cười, ông ta vừa khởi động xe vừa nói: “Không có gì, nên là tôi cảm ơn cô mới đúng, nếu không nhờ có cô thì hôm nay vợ tôi đã gặp chuyện rồi.”
Mỗi khi hồi tưởng lại, ông ta vẫn sợ túa mồ hôi lạnh.
Sau đó ông ta lại kiểm tra camera và cũng tra ra được thân phận của người kia, chính là một tên tội phạm bỏ trốn mà ông ta đang truy bắt, trong tay đã có ba mạng người, rõ ràng là một tên gϊếŧ người không ghê tay.
Nghĩ đến đây, ông ta lại rối rít cảm ơn Sở Kiều Kiều, sau đó lại nhíu mày nói: “Chỉ tiếc rằng lại để gã chạy mất.”
Nghe thế, Sở Kiều Kiều ngẩng đầu lên hỏi: “Chú có biết bát tự của gã không?”
Nghe đến đây, Điền Vĩ sững sờ, ông ta nhớ ra cô biết bói toán, tuy rằng cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn gật đầu, đọc bát tự của tên tội phạm đó ra.
Chỉ thấy, Sở Kiều Kiều lấy hai chiếc mai rùa từ trong túi ra, bỏ ba đồng tiền vào trong đó, sau đó cô nhắm mắt lại lắc mấy cái, xem quẻ tượng bên trên và đọc một địa chỉ.
“Đến chỗ đó tìm gã là được, nhưng chỉ giới hạn trước không giờ hôm nay, vì quá giờ gã sẽ chạy trốn tiếp.”
Nghe được câu này, Điền Vĩ không dám chậm trễ thêm một giây phút nào nữa mà lập tức gọi điện thoại cho đồng đội, kêu bọn họ đi bắt người trước.
Hai mắt Sở Kiều Kiều lập tức sáng ngời: “Cảm ơn chú cảnh sát nhé!”
Người nhà ơi!
12
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
