0 chữ
Chương 27
Chương 27: Xem ra đại sư đã bói ra được rồi
“Mấy chuyện này anh đều chấp nhận hết, còn điều khiến anh không thể nào chịu đựng được chính là mẹ anh đã qua đời vào ba hôm trước, hoàn toàn đè ngã anh.”
Suốt mấy phút, phía bên kia đều không truyền tới giọng nói, ngay khi các khán giả đều cho rằng đang đứt mạng thì anh ta đột nhiên lên tiếng: “Cô nói đều đúng hết, vậy cô bói tuổi thọ của tôi đi.”
Sở Kiều Kiều cúi đầu nhìn bát tự của anh ta, lại im lặng không nói gì.
Tuổi thọ của anh ta… dừng lại ở hôm nay!
Nhìn vẻ mặt của cô, Vân Hiên khẽ cười một tiếng: “Xem ra đại sư đã bói ra được rồi.”
Lúc này, trên sân thượng của một tòa nhà nào đó tại Nam thành, Vân Hiên ngồi trên đó, bên dưới là khoảng cách mấy trăm mét.
Anh ta mặc đồ màu trắng, dung mạo tuấn tú xán lạn nhưng trên gương mặt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi, rõ ràng còn chưa đến ba mươi mà trên đầu đã có tóc bạc.
Anh ta thở dài một tiếng nhẹ nhõm, trong giọng điệu lại mang theo vài phần ý cười: “Cảm ơn cô đã nói tôi bị oan uổng, suốt nhiều năm như thế, đến chính bản thân tôi cũng sắp cho rằng mình thật sự đã làm mấy việc đó.”
Bàn tay của Sở Kiều Kiều siết chặt lại, đột nhiên hỏi: “Cam lòng sao?”
Vân Hiên sững sờ, lại cười khổ một tiếng: “Tôi không cam lòng thì đã sao, bọn họ quá lớn mạnh, đối với bọn họ mà nói thì tôi chỉ là một con kiến mà thôi.”
“Nhưng đối với mẹ anh mà nói thì anh chính là đại thụ.” Sở Kiều Kiều nói với giọng điệu kiên định: “Anh muốn làm tổn thương mẹ mình chỉ vì mấy người không để ý đến anh kia sao? Anh đã quên một câu nói cuối cùng trước khi mẹ anh lâm chung là gì rồi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Vân Hiên hơi dại ra, đương nhiên anh ta còn nhớ rồi.
Khi ấy, mẹ anh ta chỉ còn lại một hơi cuối cùng, ngay cả mắt còn không mở ra nổi nhưng vẫn gắng gượng nói ra ba chữ: “Hãy sống tiếp.”
Nhưng anh ta không thể sống tiếp được nữa.
Món nợ khổng lồ đè ép khiến anh ta không sao thở nổi, cả đời này của anh ta cũng không trả hết được, mẹ cũng đã qua đời rồi, anh ta sống trên đời này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tay của Sở Kiều Kiều bấm rất nhanh, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, cô bói ra được gì đó mà đột nhiên lên tiếng: “Anh làm ra quyết định này, không muốn hỏi xem mẹ anh nghĩ thế nào sao?”
Nghe được câu này, Vân Hiên đáp với vẻ mặt tối tăm: “Đại khái mẹ tôi sẽ cảm thấy tôi là đồ nhát gan thôi.”
“Không.” Giọng điệu của Sở Kiều Kiều vô cùng kiên định: “Bà ấy sẽ không trách anh, bà ấy chỉ thương anh mà thôi, anh muốn gặp bà ấy không?”
Lần này, Vân Hiên sững sờ, hô hấp lập tức như dừng lại: “Gặp kiểu gì?”
“Nhắm mắt.”
Vân Hiên nghe lời nhắm mắt lại, chỉ thấy hai tay Sở Kiều Kiều kết một thủ ấn phức tạp, một tia sáng trắng bay ra từ đầu ngón tay của cô, ngay sau đó, Vân Hiên cảm thấy trước mắt mình mát lạnh, anh ta theo bản năng mở mắt ra, cả người chợt sững sờ.
Chỉ thấy dưới chân anh ta, mẹ anh ta đang ra sức đỡ chân cho anh ta giống như đang sợ anh ta sẽ ngã xuống vậy.
Hai mắt anh ta lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”
Suốt mấy phút, phía bên kia đều không truyền tới giọng nói, ngay khi các khán giả đều cho rằng đang đứt mạng thì anh ta đột nhiên lên tiếng: “Cô nói đều đúng hết, vậy cô bói tuổi thọ của tôi đi.”
Sở Kiều Kiều cúi đầu nhìn bát tự của anh ta, lại im lặng không nói gì.
Tuổi thọ của anh ta… dừng lại ở hôm nay!
Nhìn vẻ mặt của cô, Vân Hiên khẽ cười một tiếng: “Xem ra đại sư đã bói ra được rồi.”
Lúc này, trên sân thượng của một tòa nhà nào đó tại Nam thành, Vân Hiên ngồi trên đó, bên dưới là khoảng cách mấy trăm mét.
Anh ta mặc đồ màu trắng, dung mạo tuấn tú xán lạn nhưng trên gương mặt lại tràn đầy vẻ mệt mỏi, rõ ràng còn chưa đến ba mươi mà trên đầu đã có tóc bạc.
Bàn tay của Sở Kiều Kiều siết chặt lại, đột nhiên hỏi: “Cam lòng sao?”
Vân Hiên sững sờ, lại cười khổ một tiếng: “Tôi không cam lòng thì đã sao, bọn họ quá lớn mạnh, đối với bọn họ mà nói thì tôi chỉ là một con kiến mà thôi.”
“Nhưng đối với mẹ anh mà nói thì anh chính là đại thụ.” Sở Kiều Kiều nói với giọng điệu kiên định: “Anh muốn làm tổn thương mẹ mình chỉ vì mấy người không để ý đến anh kia sao? Anh đã quên một câu nói cuối cùng trước khi mẹ anh lâm chung là gì rồi sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Vân Hiên hơi dại ra, đương nhiên anh ta còn nhớ rồi.
Nhưng anh ta không thể sống tiếp được nữa.
Món nợ khổng lồ đè ép khiến anh ta không sao thở nổi, cả đời này của anh ta cũng không trả hết được, mẹ cũng đã qua đời rồi, anh ta sống trên đời này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tay của Sở Kiều Kiều bấm rất nhanh, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, cô bói ra được gì đó mà đột nhiên lên tiếng: “Anh làm ra quyết định này, không muốn hỏi xem mẹ anh nghĩ thế nào sao?”
Nghe được câu này, Vân Hiên đáp với vẻ mặt tối tăm: “Đại khái mẹ tôi sẽ cảm thấy tôi là đồ nhát gan thôi.”
“Không.” Giọng điệu của Sở Kiều Kiều vô cùng kiên định: “Bà ấy sẽ không trách anh, bà ấy chỉ thương anh mà thôi, anh muốn gặp bà ấy không?”
“Nhắm mắt.”
Vân Hiên nghe lời nhắm mắt lại, chỉ thấy hai tay Sở Kiều Kiều kết một thủ ấn phức tạp, một tia sáng trắng bay ra từ đầu ngón tay của cô, ngay sau đó, Vân Hiên cảm thấy trước mắt mình mát lạnh, anh ta theo bản năng mở mắt ra, cả người chợt sững sờ.
Chỉ thấy dưới chân anh ta, mẹ anh ta đang ra sức đỡ chân cho anh ta giống như đang sợ anh ta sẽ ngã xuống vậy.
Hai mắt anh ta lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”
13
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
