0 chữ
Chương 25
Chương 25: Giả thần giả quỷ
Nghe thế, vẻ mặt của Sở Kiều Kiều chán ghét, cô bịt mũi lùi về sau: “Người nhà này, khẩu vị của cô nặng quá rồi đấy.”
Ngô Nhược Nhược trừng mắt nhìn cô, vỗ bàn một cái: “Cô có thể làm được thì mau làm đi, còn không làm được vậy khóa tài khoản lại, bớt ra ngoài lừa người!”
Sở Kiều Kiều nhìn cô ta và nghiêm túc nói: “Nếu đã là yêu cầu của người nhà này, tuy sở thích của cô có hơi… ừm, hơi mùi nhưng không sao, tôi vẫn sẽ thỏa mãn cô.”
Nói xong, tay cô vẽ vời trong không trung, bộ dạng vô cùng thần bí như đang làm phép vậy.
Lâm Quốc Chính lại nhìn thấy rõ ràng cô đang vẽ bùa, tuy không biết là vẽ bùa gì nhưng trông có vẻ lợi hại.
Sở Kiều Kiều nhanh chóng vẽ bùa xong, miệng đọc thầm chú ngữ, sau đó ngón tay ấn một cái: “Đi!”
Giả thần giả quỷ.
Ngô Nhược Nhược tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ.
Ngay đúng lúc này, đột nhiên cửa nhà cô ta vang lên.
Sở Kiều Kiều nói: “Đi đi, thứ mà cô muốn đã tới rồi đấy.”
Ngô Nhược Nhược chẳng thèm tin, cô ta cầm di động đi ra mở cửa, ống kính quay ra ngoài, chỉ thấy là một anh trai giao hàng nhanh, cô ta lập tức cười to mồm hơn.
“Không phải nói là Nam Giang hay sao? Người đâu?”
Sở Kiều Kiều vẫn thần bí đáp: “Đừng vội, viết thư trước, gặp mặt sau, yên tâm đi, không bao lâu nữa là các cô có gặp mặt nhau được rồi, còn có thể nói không ít lời đấy.”
Tin cô mới lạ!
Ngô Nhược Nhược trợn trắng mắt, cô ta mở bưu kiện ra, là một văn kiện, để hoàn toàn vả mặt Sở Kiều Kiều mà ống kính camera của cô ta vẫn quay thẳng về phía văn kiện.
Có điều, thật kỳ quái, gần đây cô ta không có bưu kiện gì là văn kiện mà.
Trong lòng nghi ngờ, cô ta lấy văn kiện ở bên trong ra, mấy con chữ to đùng bên trên khiến cô ta lập tức sững sờ.
Thư yêu cầu.
Nhận được lời ủy thác của ông Nam Giang, bà Ngô Nhược Nhược xâm phạm gia cư bất hợp pháp, nằm dưới gầm giường của ông Nam Giang, trộm đồ nội y của ông Nam Giang, tạo thành ảnh hưởng xấu, hiện giờ chúng tôi sẽ khởi kiện bà theo pháp luật…
Ngô Nhược Nhược: “…”
Khán giả: “…”
[Hay lắm, viết thư = thư yêu cầu, gặp mặt = ra tòa, hay hay hay, Sở đại sư biết ăn nói.]
[Bạn nói xem bói có chuẩn không cơ chứ!]
[Chuẩn hu hu hu, lần trước mở cửa là cảnh sát, lần này mở cửa là thư yêu cầu, cứu với, Sở đại sư ngoài mặt là xem bói nhưng trên thực tế là cảnh sát nằm vùng đi!]
Trong khu bình luận ồn ào sôi nổi nhưng trái tim của Ngô Nhược Nhược lại lạnh như băng.
Sắc mặt của cô ta lúc đỏ lúc trắng, có thế nào thì cô ta cũng không ngờ được việc mà mình làm sẽ bị phát hiện, rõ ràng cô ta đã làm rất bí mật rồi cơ mà!
Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên, trước đó đều không sao, sao cứ cố tình lần này bị phát hiện vậy?
Nhìn vẻ mặt của cô ta là đủ biết cô ta đang nghĩ gì rồi, Sở Kiều Kiều vung tay một cách kiêu ngạo: “Nhìn tôi nhìn tôi nè, đều là công lao của tôi hết đó, không cần quá cảm ơn đâu, đều là người một nhà cả.”
Ngô Nhược Nhược trừng mắt nhìn cô, vỗ bàn một cái: “Cô có thể làm được thì mau làm đi, còn không làm được vậy khóa tài khoản lại, bớt ra ngoài lừa người!”
Sở Kiều Kiều nhìn cô ta và nghiêm túc nói: “Nếu đã là yêu cầu của người nhà này, tuy sở thích của cô có hơi… ừm, hơi mùi nhưng không sao, tôi vẫn sẽ thỏa mãn cô.”
Nói xong, tay cô vẽ vời trong không trung, bộ dạng vô cùng thần bí như đang làm phép vậy.
Lâm Quốc Chính lại nhìn thấy rõ ràng cô đang vẽ bùa, tuy không biết là vẽ bùa gì nhưng trông có vẻ lợi hại.
Sở Kiều Kiều nhanh chóng vẽ bùa xong, miệng đọc thầm chú ngữ, sau đó ngón tay ấn một cái: “Đi!”
Giả thần giả quỷ.
Ngô Nhược Nhược tỏ vẻ cực kỳ khinh bỉ.
Sở Kiều Kiều nói: “Đi đi, thứ mà cô muốn đã tới rồi đấy.”
Ngô Nhược Nhược chẳng thèm tin, cô ta cầm di động đi ra mở cửa, ống kính quay ra ngoài, chỉ thấy là một anh trai giao hàng nhanh, cô ta lập tức cười to mồm hơn.
“Không phải nói là Nam Giang hay sao? Người đâu?”
Sở Kiều Kiều vẫn thần bí đáp: “Đừng vội, viết thư trước, gặp mặt sau, yên tâm đi, không bao lâu nữa là các cô có gặp mặt nhau được rồi, còn có thể nói không ít lời đấy.”
Tin cô mới lạ!
Ngô Nhược Nhược trợn trắng mắt, cô ta mở bưu kiện ra, là một văn kiện, để hoàn toàn vả mặt Sở Kiều Kiều mà ống kính camera của cô ta vẫn quay thẳng về phía văn kiện.
Có điều, thật kỳ quái, gần đây cô ta không có bưu kiện gì là văn kiện mà.
Trong lòng nghi ngờ, cô ta lấy văn kiện ở bên trong ra, mấy con chữ to đùng bên trên khiến cô ta lập tức sững sờ.
Nhận được lời ủy thác của ông Nam Giang, bà Ngô Nhược Nhược xâm phạm gia cư bất hợp pháp, nằm dưới gầm giường của ông Nam Giang, trộm đồ nội y của ông Nam Giang, tạo thành ảnh hưởng xấu, hiện giờ chúng tôi sẽ khởi kiện bà theo pháp luật…
Ngô Nhược Nhược: “…”
Khán giả: “…”
[Hay lắm, viết thư = thư yêu cầu, gặp mặt = ra tòa, hay hay hay, Sở đại sư biết ăn nói.]
[Bạn nói xem bói có chuẩn không cơ chứ!]
[Chuẩn hu hu hu, lần trước mở cửa là cảnh sát, lần này mở cửa là thư yêu cầu, cứu với, Sở đại sư ngoài mặt là xem bói nhưng trên thực tế là cảnh sát nằm vùng đi!]
Trong khu bình luận ồn ào sôi nổi nhưng trái tim của Ngô Nhược Nhược lại lạnh như băng.
Sắc mặt của cô ta lúc đỏ lúc trắng, có thế nào thì cô ta cũng không ngờ được việc mà mình làm sẽ bị phát hiện, rõ ràng cô ta đã làm rất bí mật rồi cơ mà!
Nhìn vẻ mặt của cô ta là đủ biết cô ta đang nghĩ gì rồi, Sở Kiều Kiều vung tay một cách kiêu ngạo: “Nhìn tôi nhìn tôi nè, đều là công lao của tôi hết đó, không cần quá cảm ơn đâu, đều là người một nhà cả.”
12
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
