TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 22: Tìm quan hệ

Theo như Mã Đức Giang khai nhận thì trong tay ông ta đã từng có mạng người.

Cũng không lạ gì, mấy tên buôn người này có thể có lòng tốt gì được chứ, gặp phải đứa trẻ không nghe lời, muốn bỏ trốn sẽ ra sức đánh đập, không khống chế chừng mực sẽ còn đánh chết người.

Vừa nghe được câu này là cả người Sở Nhiên đã sững sờ.

Chẳng muốn phí lời vô nghĩa với bọn họ nữa, Điền Vĩ trực tiếp dẫn Sở Nhiên định đi.

Lúc này, cha Sở đi qua đó, trong tay vẫn còn cầm nguyên điện thoại và đưa cho Điền Vĩ, ra hiệu cho ông ta nghe.

Điền Vĩ hơi mất kiên nhẫn, lúc này còn nghe điện thoại cái gì?

Cha Sở lạnh lùng nói: “Tôi khuyên anh vẫn nên nghe thì hơn.”

Điền Vĩ nhíu mày lại, cuối cùng vẫn nghe máy, lúc nghe được giọng nói của đối phương, ông ta lập tức đứng thẳng người.

Một phút sau, ông ta trả lại điện thoại cho cha Sở với vẻ mặt nặng nề, liếc mắt nhìn Sở Nhiên sau đó mở khóa còng tay với vẻ không cam lòng, dẫn người rời đi.

Vì lá bùa của Sở Kiều Kiều nên cô càng được các cảnh sát coi thành bảo bối mà vây quanh, người nào cũng tò mò hỏi cô còn có bùa gì nữa.

Sở Kiều Kiều lần lượt trình diễn cho bọn họ xem, nghe thấy động tĩnh, cô ta quay đầu nhìn qua, chỉ trông thấy Điền Vĩ tay không trở về, trong mắt cô lóe lên vẻ đã hiểu.

Điền Vĩ nhìn cô, trong đáy mắt thoáng hiện ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, chúng tôi… không bắt được Sở Nhiên.”

“Tại sao?” Không đợi Sở Kiều Kiều lên tiếng thì các đồng nghiệp của ông ta đã không hài lòng trước.

Điền Vĩ cắn răng, chốt hạ một câu: “Bọn họ tìm quan hệ.”

“Tìm quan hệ cũng không thể như thế được, còn có pháp luật nữa không đây.”

Điền Vĩ im lặng một lúc rồi lặng lẽ báo một cái tên bên tai bọn họ: “Là vị đó gọi điện cho tôi.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Chẳng trách!

Bọn họ nhìn về phía Sở Kiều Kiều với vẻ hơi đau lòng, vậy những thiệt thòi mà cô phải chịu sẽ tính thế nào đây?

Lâm Quốc Chính cũng thấy bất bình thay cô, tức giận nói: “Quá đáng, thật sự quá đáng quá mà! Sao có thể làm việc như vậy được chứ? Đây là thể loại người nhà gì vậy?”

Đối diện với ánh mắt của bọn họ, Sở Kiều Kiều nhún vai với vẻ không để tâm: “Không sao, sớm đã lường trước được rồi, tôi cũng không để tâm.”

Cho dù đã xảy ra chuyện thì bọn họ cũng sẽ không để ý, nói không chừng sẽ còn khen ngợi Sở Nghiên vì đã giải quyết được một phiền phức lớn giúp bọn họ.

Loại chuyện này cũng không phải chưa từng có.

“Nào, tôi tiếp tục vẽ bùa cho mọi người xem nha, tiếp đến vẽ bùa xuyên bùa nhé.”

Nói rồi, Sở Kiều Kiều dừng lại, quay đầu nhìn thật kỹ tướng mặt của Điền Vĩ rồi đột nhiên mở miệng: “Chú, chú mau gọi điện về cho vợ mình, nói với dì ấy rằng cho dù hôm nay là ai gõ cửa cũng đừng mở cửa.”

Nghe thế, vẻ mặt của Điền Vĩ nghiêm túc hẳn lên: “Câu này của cô là có ý gì?”

Sở Kiều Kiều không giải thích mà chỉ nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Chú vẫn còn hai phút nữa.”

12

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.