0 chữ
Chương 11
Chương 11
Còn một tuần nữa là đến buổi quay demo chương trình, càng gần ngày, tâm trạng của Dụ Nguyên lại càng tệ, khiến cho cả Ngô Du và Tiểu Đông đều bị hành đến khổ sở.
Nhưng dù trong lòng cậu có trăm nghìn lần không tình nguyện, thời gian vẫn cứ thế trôi đi từng chút một.
Một tuần thoáng chốc đã qua, chớp mắt một cái, Dụ Nguyên đã ngồi trên xe do ekip chương trình cử tới đón.
Trên đường đến địa điểm được sắp xếp cho buổi quay, mặt Dụ Nguyên không cảm xúc, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo từng cú xóc của xe, im lặng không nói một lời.
Tiểu Đông và Ngô Du ngồi hai bên, Ngô Du vươn tay chỉnh lại chiếc mũ áo hoodie bên trong áo khoác cho cậu rồi dịu giọng an ủi: “Không sao đâu, lần này chỉ quay demo thôi, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
“Có thể hỏi trước xem sắp xếp cụ thể là gì không?” Tiểu Đông nghiêng người hỏi người của tổ chương trình ngồi ở ghế phụ.
“Hiện tại vẫn chưa thể tiết lộ." Người nọ cười vô cùng thần bí: “Đợi thầy Dụ đến nơi rồi sẽ biết thôi.”
Địa điểm quay tập dẫn là địa điểm tạm thời trong nội thành, khi họ đến nơi, tổng đạo diễn đích thân ra đón Dụ Nguyên.
“Thầy Dụ tới rồi à.”
Ông ấy bắt tay với Dụ Nguyên và Ngô Du trong đại sảnh rồi nói mấy câu khách sáo, sau đó quay sang nói với Dụ Nguyên: “Trường quay nằm trong căn phòng phía trong, máy quay đã được bố trí sẵn sàng. Mời thầy Dụ vào trong trước.”
“Chúng tôi không thể đi cùng vào phải không?” Ngô Du hỏi.
“Đúng vậy.” Đạo diễn gật đầu.
“Được rồi.” Những lời dặn dò cần thiết anh ấy đã nói đi nói lại hàng trăm lần, giờ đứng trước bao người không tiện nói thêm nên chỉ vỗ vai Dụ Nguyên: “Thể hiện cho tốt vào.”
“Trông em thế nào?” Dụ Nguyên dừng chân, quay đầu nói với Ngô Du.
Hôm nay cậu mặc đồ thiết kế, là mẫu mới mùa này mà thương hiệu hợp tác vừa gửi tới. Áo khoác phồng màu vàng nhạt, bên trong phối hoodie màu xám tro nhạt, vừa đời thường lại không quá tùy tiện, giống như ánh dương giữa mùa đông ấm áp.
Ngô Du nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không soi được một điểm nào sai mới gật gù tán thưởng: “Ổn lắm, vào đi thôi.”
“Nhìn tóc em xem?” Dụ Nguyên đặc biệt nhấn mạnh.
“Không có vấn đề gì cả.” Ngô Du nhịn cười, sợ Dụ Nguyên nổi cáu nên vội vẫy tay xua cậu đi: “Nhanh vào đi, anh với Tiểu Đông chờ ngoài này.”
“Mời thầy Dụ đi lối này.” Một nhân viên tổ chương trình bước tới dẫn đường.
Dụ Nguyên theo sự chỉ dẫn, bước vào một căn phòng kín, bên trong chỉ có một chiếc sofa nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.
“Bắt đầu nhiệm vụ luôn sao?” Cậu vừa hỏi vừa nhìn chiếc sofa đơn độc.
“Chưa đâu, thầy Lăng vẫn chưa tới, đợi anh ấy đến rồi mới công bố nhiệm vụ.” Nhân viên cười mờ ám: “Anh có thể nghỉ ngơi một lúc.”
Lại đến muộn. Dụ Nguyên âm thầm ghi sổ trong lòng.
Đợi đến khi cửa phòng khép lại, Dụ Nguyên mới ngồi xuống sofa. Chiếc ghế nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người ngồi, nếu muốn ngồi hai người thì chỉ có thể miễn cưỡng chen chúc, gần đến mức không có lấy một khe hở.
Tuy nhân viên nói chưa bắt đầu, nhưng đối mặt với hàng loạt máy quay bố trí khắp các góc phòng, bản năng chuyên nghiệp khiến Dụ Nguyên vẫn cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành vi.
Nhưng dù trong lòng cậu có trăm nghìn lần không tình nguyện, thời gian vẫn cứ thế trôi đi từng chút một.
Một tuần thoáng chốc đã qua, chớp mắt một cái, Dụ Nguyên đã ngồi trên xe do ekip chương trình cử tới đón.
Trên đường đến địa điểm được sắp xếp cho buổi quay, mặt Dụ Nguyên không cảm xúc, cơ thể nhẹ nhàng lắc lư theo từng cú xóc của xe, im lặng không nói một lời.
Tiểu Đông và Ngô Du ngồi hai bên, Ngô Du vươn tay chỉnh lại chiếc mũ áo hoodie bên trong áo khoác cho cậu rồi dịu giọng an ủi: “Không sao đâu, lần này chỉ quay demo thôi, chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
“Có thể hỏi trước xem sắp xếp cụ thể là gì không?” Tiểu Đông nghiêng người hỏi người của tổ chương trình ngồi ở ghế phụ.
Địa điểm quay tập dẫn là địa điểm tạm thời trong nội thành, khi họ đến nơi, tổng đạo diễn đích thân ra đón Dụ Nguyên.
“Thầy Dụ tới rồi à.”
Ông ấy bắt tay với Dụ Nguyên và Ngô Du trong đại sảnh rồi nói mấy câu khách sáo, sau đó quay sang nói với Dụ Nguyên: “Trường quay nằm trong căn phòng phía trong, máy quay đã được bố trí sẵn sàng. Mời thầy Dụ vào trong trước.”
“Chúng tôi không thể đi cùng vào phải không?” Ngô Du hỏi.
“Đúng vậy.” Đạo diễn gật đầu.
“Được rồi.” Những lời dặn dò cần thiết anh ấy đã nói đi nói lại hàng trăm lần, giờ đứng trước bao người không tiện nói thêm nên chỉ vỗ vai Dụ Nguyên: “Thể hiện cho tốt vào.”
Hôm nay cậu mặc đồ thiết kế, là mẫu mới mùa này mà thương hiệu hợp tác vừa gửi tới. Áo khoác phồng màu vàng nhạt, bên trong phối hoodie màu xám tro nhạt, vừa đời thường lại không quá tùy tiện, giống như ánh dương giữa mùa đông ấm áp.
Ngô Du nhìn từ trên xuống dưới một lượt, không soi được một điểm nào sai mới gật gù tán thưởng: “Ổn lắm, vào đi thôi.”
“Nhìn tóc em xem?” Dụ Nguyên đặc biệt nhấn mạnh.
“Không có vấn đề gì cả.” Ngô Du nhịn cười, sợ Dụ Nguyên nổi cáu nên vội vẫy tay xua cậu đi: “Nhanh vào đi, anh với Tiểu Đông chờ ngoài này.”
“Mời thầy Dụ đi lối này.” Một nhân viên tổ chương trình bước tới dẫn đường.
Dụ Nguyên theo sự chỉ dẫn, bước vào một căn phòng kín, bên trong chỉ có một chiếc sofa nhỏ, ngoài ra không còn gì khác.
“Chưa đâu, thầy Lăng vẫn chưa tới, đợi anh ấy đến rồi mới công bố nhiệm vụ.” Nhân viên cười mờ ám: “Anh có thể nghỉ ngơi một lúc.”
Lại đến muộn. Dụ Nguyên âm thầm ghi sổ trong lòng.
Đợi đến khi cửa phòng khép lại, Dụ Nguyên mới ngồi xuống sofa. Chiếc ghế nhỏ đến mức chỉ đủ cho một người ngồi, nếu muốn ngồi hai người thì chỉ có thể miễn cưỡng chen chúc, gần đến mức không có lấy một khe hở.
Tuy nhân viên nói chưa bắt đầu, nhưng đối mặt với hàng loạt máy quay bố trí khắp các góc phòng, bản năng chuyên nghiệp khiến Dụ Nguyên vẫn cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành vi.
8
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
