0 chữ
Chương 10
Chương 10
Buổi họp nhanh chóng bước vào phần trình bày ý tưởng và nội dung chương trình do đạo diễn chủ trì.
“Chương trình "Chia Nửa Ly Nước Trái Cây" đúng như tên gọi, mong muốn các tổ khách mời, dù là người yêu hay bạn bè đều sẵn sàng chia cho nhau một nửa ly nước trái cây. Đây cũng chính là thứ tình cảm chúng tôi muốn truyền tải đến khán giả, tình yêu và sự sẻ chia. Ngoài ra còn...”
Sau khi nghe xong toàn bộ phần giới thiệu, Dụ Nguyên không thể không thừa nhận Trần Tinh Tranh và Ngô Du rất có mắt nhìn, chương trình này quả thực được lên ý tưởng rất hay, rất hấp dẫn.
Chỉ tiếc rằng cậu phải tham gia cùng Lăng Dự.
Dụ Nguyên vừa nghĩ vừa khó chịu cằn nhằn trong lòng: Mình với Lăng Dự không phải bạn cũng chẳng phải người yêu, lại không có cảm tình, chẳng qua là bị Trần Tinh Tranh gói chung mang đi bán thôi. Không muốn chia nước trái cây cho anh ta chút nào.
Kết cục vẫn không đổi được, cuộc họp kết thúc bằng việc hai người ký hợp đồng.
Dụ Nguyên không cam lòng, bị Ngô Du xách đi như vịt bị ép lên thớt.
Đạo diễn chương trình tươi cười: “Hai người cứ yên tâm, một tuần nữa chúng tôi sẽ quay thử bản demo, đến khi đó mọi người sẽ cảm nhận được rõ hiệu quả.”
Tên của Dụ Nguyên và Lăng Dự được ký trên cùng một tờ hợp đồng, một trái một phải.
Dụ Nguyên cố tình muốn ký xa tên Lăng Dự, nhưng gạch chân bên dưới tên chỉ dài có thế.
Ký xong, nhìn hai cái tên nằm sát nhau, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ quặc.
Cậu lắc đầu, xua tan mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, đọc fanfic nhiều quá đến lú rồi.
Nếu không phải là đăng ký nhóm bạn bè thay vì cặp đôi thì Dụ Nguyên thực sự nghĩ rằng công ty muốn gán ghép cậu với Lăng Dự thành couple.
Ký xong, hai người vẫn không hề trò chuyện, giờ Dụ Nguyên chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Lăng Dự, nhưng lại cứ không kìm được lén liếc người ta.
Khi ánh mắt kỳ quái của Dụ Nguyên liếc qua tới lần thứ n thì lần này, Lăng Dự bỗng quay đầu, nhìn thẳng vào cậu một cách lạnh lùng: “Mặt tôi có chữ à?”
Dụ Nguyên bị bắt quả tang nhưng vẫn mạnh miệng: “Ai nhìn anh chứ.”
Lăng Dự im lặng quan sát, anh đã cảm thấy lạ từ hôm trước rồi. Xưa nay mỗi lần Dụ Nguyên thấy anh đều lạnh mặt quay lưng đi như chẳng muốn liếc thêm lấy một lần. Nhưng gần đây phản ứng của cậu lại có gì đó không đúng.
Lăng Dự liếc tóc trên đầu cậu, hé môi định nói gì đó thì bị quản lý gọi đi.
Anh đành tạm thời thu lại vẻ dò xét trong mắt.
Hiện tại Lăng Dự khá kín lịch, vì buổi ký hợp đồng đã điều chỉnh thời gian, xong việc còn phải chạy tiếp. Những người khác cũng đều bận nên cuộc họp kết thúc ngay sau khi ký.
Lúc đi ra đến cửa, Lăng Dự hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng bảo: “Kiểu tóc của cậu cũng lạ phết.”
Lúc sáng ra khỏi nhà, Dụ Nguyên nhà còn chưa kịp đến salon tạo kiểu, nghe vậy cậu bỗng sững người rồi đưa tay sờ đầu.
Ngô Du thấy tình hình không ổn, lập tức đội mũ lại cho cậu rồi dỗ dành: “Đẹp mà, đẹp mà.”
“Rõ ràng anh ta đang mỉa em.”
Chờ mọi người rời đi hết, Dụ Nguyên mới phản ứng kịp, tai đỏ ửng vì tức.
“Đâu có đâu.” Ngô Du nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Dụ Nguyên giận dỗi, rút điện thoại ra, vào weibo của Dương Đào Đao Phiến rồi để lại bình luận:
[A a a mau ra chương đi! Cứ ngược như vậy nữa vào!!]
___
Sau khi lên xe, quản lý của Lăng Dự bật cười: “Ban nãy cậu chọc Dụ Nguyên làm gì, cậu biết rõ là cậu ta dễ nổi đóa mà. Không sợ lại khiến quan hệ hai người càng đau đầu hơn à?”
Lăng Dự nhắm mắt, tựa lưng vào ghế: “Trông phản ứng của cậu ta cũng thú vị thật.”
Quản lý lắc đầu cười, qua một lúc lại thì thầm: “Cũng đúng, đúng là thú vị thật...”
“Chương trình "Chia Nửa Ly Nước Trái Cây" đúng như tên gọi, mong muốn các tổ khách mời, dù là người yêu hay bạn bè đều sẵn sàng chia cho nhau một nửa ly nước trái cây. Đây cũng chính là thứ tình cảm chúng tôi muốn truyền tải đến khán giả, tình yêu và sự sẻ chia. Ngoài ra còn...”
Sau khi nghe xong toàn bộ phần giới thiệu, Dụ Nguyên không thể không thừa nhận Trần Tinh Tranh và Ngô Du rất có mắt nhìn, chương trình này quả thực được lên ý tưởng rất hay, rất hấp dẫn.
Chỉ tiếc rằng cậu phải tham gia cùng Lăng Dự.
Dụ Nguyên vừa nghĩ vừa khó chịu cằn nhằn trong lòng: Mình với Lăng Dự không phải bạn cũng chẳng phải người yêu, lại không có cảm tình, chẳng qua là bị Trần Tinh Tranh gói chung mang đi bán thôi. Không muốn chia nước trái cây cho anh ta chút nào.
Dụ Nguyên không cam lòng, bị Ngô Du xách đi như vịt bị ép lên thớt.
Đạo diễn chương trình tươi cười: “Hai người cứ yên tâm, một tuần nữa chúng tôi sẽ quay thử bản demo, đến khi đó mọi người sẽ cảm nhận được rõ hiệu quả.”
Tên của Dụ Nguyên và Lăng Dự được ký trên cùng một tờ hợp đồng, một trái một phải.
Dụ Nguyên cố tình muốn ký xa tên Lăng Dự, nhưng gạch chân bên dưới tên chỉ dài có thế.
Ký xong, nhìn hai cái tên nằm sát nhau, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ quặc.
Cậu lắc đầu, xua tan mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu, đọc fanfic nhiều quá đến lú rồi.
Nếu không phải là đăng ký nhóm bạn bè thay vì cặp đôi thì Dụ Nguyên thực sự nghĩ rằng công ty muốn gán ghép cậu với Lăng Dự thành couple.
Khi ánh mắt kỳ quái của Dụ Nguyên liếc qua tới lần thứ n thì lần này, Lăng Dự bỗng quay đầu, nhìn thẳng vào cậu một cách lạnh lùng: “Mặt tôi có chữ à?”
Dụ Nguyên bị bắt quả tang nhưng vẫn mạnh miệng: “Ai nhìn anh chứ.”
Lăng Dự im lặng quan sát, anh đã cảm thấy lạ từ hôm trước rồi. Xưa nay mỗi lần Dụ Nguyên thấy anh đều lạnh mặt quay lưng đi như chẳng muốn liếc thêm lấy một lần. Nhưng gần đây phản ứng của cậu lại có gì đó không đúng.
Lăng Dự liếc tóc trên đầu cậu, hé môi định nói gì đó thì bị quản lý gọi đi.
Anh đành tạm thời thu lại vẻ dò xét trong mắt.
Hiện tại Lăng Dự khá kín lịch, vì buổi ký hợp đồng đã điều chỉnh thời gian, xong việc còn phải chạy tiếp. Những người khác cũng đều bận nên cuộc họp kết thúc ngay sau khi ký.
Lúc sáng ra khỏi nhà, Dụ Nguyên nhà còn chưa kịp đến salon tạo kiểu, nghe vậy cậu bỗng sững người rồi đưa tay sờ đầu.
Ngô Du thấy tình hình không ổn, lập tức đội mũ lại cho cậu rồi dỗ dành: “Đẹp mà, đẹp mà.”
“Rõ ràng anh ta đang mỉa em.”
Chờ mọi người rời đi hết, Dụ Nguyên mới phản ứng kịp, tai đỏ ửng vì tức.
“Đâu có đâu.” Ngô Du nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Dụ Nguyên giận dỗi, rút điện thoại ra, vào weibo của Dương Đào Đao Phiến rồi để lại bình luận:
[A a a mau ra chương đi! Cứ ngược như vậy nữa vào!!]
___
Sau khi lên xe, quản lý của Lăng Dự bật cười: “Ban nãy cậu chọc Dụ Nguyên làm gì, cậu biết rõ là cậu ta dễ nổi đóa mà. Không sợ lại khiến quan hệ hai người càng đau đầu hơn à?”
Lăng Dự nhắm mắt, tựa lưng vào ghế: “Trông phản ứng của cậu ta cũng thú vị thật.”
Quản lý lắc đầu cười, qua một lúc lại thì thầm: “Cũng đúng, đúng là thú vị thật...”
8
0
1 tháng trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
