TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

[Giới thiệu nhân vật: Cha mẹ nuôi của Phó Ôn Thầm – người sáng lập Phó thị, Phó Khâm và Đàm Liên.]

[Mức độ hắc hoá của Phó Ôn Thầm là 99. Ký chủ hãy nhanh chóng cứu vớt cô ấy, đối phương đang có khuynh hướng phản xã hội nghiêm trọng.]

Cho dù muốn giao nhiệm vụ, cũng phải cho cô một lý do đàng hoàng chứ?

Du Quy Yểu bỗng nhiên hiểu ra – mọi chuyện trước mắt này, căn bản không phải là mơ.

Lần đầu tiên, cô có thể tự thuyết phục mình là đang nằm mơ.

Nhưng đến lần thứ hai bước chân vào nơi này, thì chẳng còn lý do nào để tiếp tục lừa mình dối người nữa rồi.

Cô thật sự đã xuyên vào thân xác của một người khác.

Nghĩa là, tất cả những chuyện trước kia... đều là thật? Sao lại có thể có chuyện ly kỳ đến vậy?

Nhưng... chủ nhân ban đầu của thân thể này thì sao? Là đã qua đời rồi ư?

Tâm trí cô rối như tơ vò, cho đến khi một khung hình ảo khác bất ngờ xuất hiện trước mắt. Có vẻ như cha mẹ nhà họ Phó không thể nhìn thấy.

Trong khung hình ấy, Phó Ôn Thầm – ánh mắt lạnh lùng, khí chất sắc sảo đang đứng dưới ánh đèn sân khấu trong tiếng tung hô, là một đại ảnh hậu ba lần đoạt giải, là người trong giới ai cũng ngưỡng mộ.

Nhưng phía sau ánh hào quang, cô đeo kính gọng vàng và găng tay trắng, trong tầng hầm tối, bình tĩnh phân xác từng thi thể một cách máu lạnh.

Ánh mắt cô lạnh lẽo như băng, dõi nhìn những mảnh thi thể vương vãi dưới chân mà không gợn chút cảm xúc. Khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh như băng, khiến người ta sởn da gà dù chỉ thoáng nhìn qua.

Ngay sau đó, trước mắt Du Quy Yểu lại hiện lên một dòng chữ:

[Trò chơi xảy ra lỗi hệ thống. Phản diện trong game – Phó Ôn Thầm đã phạm nhiều vụ án gϊếŧ người, hủy diệt toàn bộ dàn nhân vật chính. Vì vậy hệ thống buộc phải cử ký chủ đến để hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt.]

[Hiện tại phản diện chưa chủ động gϊếŧ người, độ hắc hoá là 99. Đang chờ được cảm hoá.]

[Hoàn thành nhiệm vụ, có thể đạt được một nguyện vọng bất kỳ.]

Nhìn những dòng thông báo ấy, Du Quy Yểu cố gắng đặt thêm câu hỏi trong đầu, hy vọng hệ thống có thể trả lời. Nhưng vô ích, tất cả đều không có hồi âm.

Có vẻ như hệ thống này chỉ cung cấp thông tin liên quan đến Phó Ôn Thầm, giống như một chương trình được lập sẵn, không có chút linh hoạt nào.

Nhưng điều khiến cô thực sự hoảng loạn hơn là... thì ra thế giới này chỉ là một trò chơi?

Vậy cô là gì? NPC ư? Tại sao lại là cô bị chọn làm người thực hiện nhiệm vụ?

Hàng vạn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu, nhưng Du Quy Yểu biết, giờ phút này cô chỉ còn cách bước từng bước mà dò đường phía trước.

Bên cạnh, người phụ nữ tự xưng là mẹ cô đang siết chặt tay cô, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói:

“Không sao cả con à, quên cũng được... chỉ cần con tỉnh lại là mẹ vui rồi. Con muốn biết gì, mẹ đều sẽ kể cho con nghe...”

“Con tên là Phó Thanh Độ, là đứa con duy nhất của mẹ và ba con. Nhưng thể chất yếu, mỗi ngày tỉnh táo cũng chẳng được bao lâu...”

Du Quy Yểu lắng nghe từng lời, cố gắng ghi nhớ thông tin. Nhưng rồi cô không kìm được mà hỏi: “Vậy... Phó Ôn Thầm là ai?”

Nghe đến cái tên ấy, sắc mặt người phụ nữ kia bỗng chốc tối sầm lại. Bà cắn răng, giọng vừa uất ức vừa nghiêm nghị:

“Đừng tin con bé đó! Nó là thứ vong ân bội nghĩa! Năm xưa biết rõ nó còn nhỏ mà đã lỡ tay gϊếŧ chết người cha hay bạo hành mình, thấy nó tội nghiệp nên nhà mình mới nhận nuôi...”

“Con coi nó như em ruột mà thương yêu, ai ngờ nó lại đi thích con gái. Thích con gái thì thôi đi, đằng này còn thích chính con! Con biết nó đã âm thầm phá bao nhiêu mối hôn sự của con không? Đến mức giam giữ con luôn rồi đấy!”

“Nếu không phải vì nó cứ dắt con trốn chạy khắp nơi, thì ba mẹ đã đến tìm con sớm hơn rồi.”

“Nó còn chiếm bao nhiêu cổ phần công ty của nhà mình, đến giờ cũng chưa điều tra ra hết! Hồi nhỏ cứ giả vờ ngoan ngoãn, chứ thật ra sau lưng là một con sói đội lốt cừu!”

“Con nhất định đừng có tin nó nữa!” Mẹ Phó tức giận đến run cả người: “Đợi con khoẻ lại, mẹ sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt, rồi cả nhà mình tránh xa nó ra...”

Nghe đến đây, Du Quy Yểu đã đại khái nắm được toàn bộ câu chuyện. Cô còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng bên tai lại dần vang lên tiếng gọi quen thuộc.

“Yểu Yểu, Yểu Yểu, mau tỉnh lại!”

Tầm nhìn trước mắt ngày càng mờ nhòe, ý thức cũng dần trôi đi theo cơn mệt mỏi nặng nề...

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.