TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Thấy cô như vậy, cha mẹ nhà họ Phó vội vàng kéo chăn đắp lại cho cô, dịu giọng dỗ dành: “Ngủ thêm một chút cũng được, nghỉ ngơi nhiều vào con nhé...”

Du Quy Yểu khẽ nhắm mắt lại. Khi mở ra lần nữa, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Cô đang nằm rạp trên mặt đất lấm lem bùn đất, cả người lạnh toát. Bên cạnh là giọng nói sốt ruột của Lâm Hiệu: “Nếu mệt quá thì về nhà nghỉ đi, cậu trông chẳng ổn chút nào.”

“Phó Ôn Thầm đâu?” Du Quy Yểu vẫn còn ngơ ngác, trong lòng rối như tơ vò, không biết việc này rốt cuộc là họa hay phúc.

Điều khiến cô thực sự bất an là cô phải cảm hoá một phản diện có chỉ số hắc hoá lên đến 99, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay gϊếŧ người.

Chuyện này... làm sao mà cô gánh nổi đây?

Du Quy Yểu nghĩ những kẻ gϊếŧ người hàng loạt thường là do tâm lý vặn vẹo hoặc bản chất xấu xa từ trong máu.

Vậy còn Phó Ôn Thầm thì sao? Thuộc loại nào?

Là kẻ biếи ŧɦái tâm thần? Hay do tổn thương từ gia đình? Là vì lớn lên trong bạo lực nên bị bóp méo nhận thức? Hay chỉ đơn giản là... thích cảm giác gϊếŧ người?

Từng dòng suy nghĩ hỗn loạn ấy xoay vòng trong đầu cô, nhưng chẳng ngờ từng chữ, từng lời đều không sót một chữ, trôi thẳng vào tai người đang đứng cách đó không xa: Phó Ôn Thầm.

Phó Ôn Thầm đã tìm kiếm cô rất lâu. Vốn định đi về phía một vai phụ đang nằm bất tỉnh dưới bóng tối, nhưng lại bị một nữ minh tinh cản đường, tâm trạng vốn đã cáu bẳn. Đúng lúc ấy, những lời đầy nghi kỵ và xa cách của Du Quy Yểu như một nhát dao cắm thẳng vào ngực.

Cô nghiến răng, sắc mặt lạnh đi vài phần.

Hiện tại, cô thực sự rất muốn gϊếŧ người.

Gϊếŧ người hàng loạt? Phản diện? Tâm lý vặn vẹo?

Thì ra trong lòng chị, cô chính là loại người như thế sao?

Thì ra... cô chỉ là một “đối tượng cần được cảm hoá”?

Chỉ một khoảnh khắc, Phó Ôn Thầm bỗng như đã nghĩ thông tất cả.

Năm cô năm tuổi, được nhận nuôi vào nhà họ Phó. Ba mẹ nuôi chưa bao giờ thật lòng thích cô, thậm chí luôn dè chừng. Nhưng chị gái Du Quy Yểu lại khác.

Chị chưa bao giờ ghét bỏ cô, thậm chí còn rất nghiêm túc dạy dỗ cô cách làm người, dẫn dắt cô từng chút một ra khỏi cái thế giới méo mó mà cô từng sống.

“Lại đây, đọc theo chị nhé. Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa...”

“Gϊếŧ người là phạm pháp đấy, em biết không?”

Giọng chị lúc nào cũng dịu dàng, ánh mắt luôn trong trẻo, như ánh nắng đầu xuân, dịu dàng phủ lên từng vết thương trong lòng cô.

Những hình ảnh ấy, giọng nói ấy, đã in sâu vào tim cô như một dấu khắc vĩnh viễn.

Cho đến khi mười tám tuổi, cô lén hôn chị và bị bắt gặp.

Lúc ấy, cô lấy hết can đảm để thổ lộ: “Em thích chị.”

Nhưng Du Quy Yểu lại chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt buồn bã: “Chị cũng không biết mình còn có thể ở đây bao lâu... còn lại bao nhiêu thời gian...”

“Em chỉ là nhầm lẫn tình thân với tình yêu mà thôi, Ôn Thầm... Em còn nhỏ, chuyện này... sau này đừng nhắc lại nữa.”

Khi xưa, Phó Ôn Thầm từng nghĩ rằng chị từ chối là vì biết mình sống không được bao lâu nữa.

Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ sự thật còn cay đắng hơn nhiều — chị căn bản không thuộc về thế giới này.

Chính vì vậy, chị mới có thể có hai thân phận: ban ngày là “thanh mai trúc mã” luôn sát cánh bảo vệ cô, ban đêm lại là “chị gái dịu dàng” vỗ về cô bằng cái ôm ấm áp.

Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều dấu hiệu để cô nối kết lại mọi chuyện. Du Quy Yểu giống như một người ngoài bước vào thế giới này, chỉ vì cô mà đến, chỉ vì hoàn thành cái gọi là “nhiệm vụ cảm hoá nhân vật phản diện gϊếŧ người hàng loạt”.

Chị cho cô sự dịu dàng, cho cô hồi ức ấm áp và hy vọng...

Và rồi đến khi nhiệm vụ hoàn thành, chị sẽ biến mất không một lời từ biệt.

Lẽ ra, mọi việc đã diễn ra đúng như vậy.

Nhưng ngoài ý muốn xảy ra, chị mất trí nhớ.

Giờ đây, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu. Nghĩ đến đây, Phó Ôn Thầm như vừa hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cô cụp mắt, hàng mi dài che giấu đi sự u ám và nước mắt đang dâng lên trong đáy mắt. Môi bị cắn đến bật máu, đỏ như quả anh đào bị bóc vỏ, rớm máu mà vẫn cố nhẫn nhịn.

Tốt thôi... rất tốt...

Cô tuyệt đối sẽ không để chị rời đi.

Cô sẽ không để chị “cảm hoá” thành công, cũng sẽ không nói ra sự thật.

Dù chị không yêu cô... cô vẫn sẽ giữ chị lại bên mình.

Giữ bằng bất cứ giá nào.

Giam chị lại... nếu không... cô sẽ phát điên mất.

Móng tay Phó Ôn Thầm cắm sâu vào lòng bàn tay, làn gió nhẹ thoảng qua làm mái tóc cô khẽ lay động. Cô xinh đẹp rực rỡ, nhưng tận sâu trong đôi mắt kia lại ẩn giấu một cơn điên cuồng mãnh liệt như vực thẳm.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.