TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Chính thức bắt đầu livestream! – Chuyện khó xử của tổng giám đốc Lận

Thành phố S – Trụ sở chính của tập đoàn Lận thị.

Triển Dương vừa bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc thì thấy một bóng người đang ôm chồng tài liệu, đi đi lại lại trong hành lang.

“Trưởng phòng Hạng, sao không vào trong?” Cậu ta hỏi.

Hạng Giai nhìn thấy Triển Dương thì vội đẩy cặp kính dày trên mặt lên, ngại ngùng hỏi: “Chuyện đó…Trợ lý Triển, hôm nay tâm trạng Lận tổng thế nào?”

Triển Dương nói: “Giống hôm qua.”

Hạng Giai lập tức rêи ɾỉ trong lòng.

Giống hôm qua thì chẳng phải cô ấy vào đó xong sẽ bị lột da sao?

Hai ngày trước, sau khi Lận tổng từ thành phố H trở về, tầng lớp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn đã xảy ra một cơn địa chấn. Nhiều cán bộ cấp cao bị điều chuyển, thậm chí có người còn bị đày ra biên ải. Đặc biệt là Bộ trưởng Bộ Bất động sản, người đang ở nước ngoài, cũng bị tước bỏ chức vụ ngay lập tức.

Tổng giám đốc Lận khi lạnh lùng thì ngay cả anh họ ruột cũng không nương tay, khiến cả công ty ai nấy đều nơm nớp lo sợ, chỉ e làm sai điều gì là bị giáng chức hoặc truy cứu trách nhiệm.

Tuy nhiên, việc Bộ Bất động sản bị chỉnh đốn thực ra là do bọn họ tự làm tự chịu.

Bọn họ đã chi hai tỷ để đấu giá mảnh đất ở thành phố H, nhưng không những không mang lại lợi ích gì cho công ty, mà còn vì vụ cưỡng chế giải tỏa, đẩy tập đoàn Lận thị vào làn sóng chỉ trích gay gắt của dư luận. Trong lúc đó, Bộ trưởng lại đi công tác nước ngoài, không có người đủ năng lực đứng mũi chịu sào khiến sự việc càng ngày càng rối, giá cổ phiếu của Lận thị tụt dốc không phanh. Cuối cùng, tổng giám đốc Lận đành phải đích thân đến thành phố H để dọn dẹp mớ hỗn độn.

Không hổ danh tổng giám đốc Lận, làm việc quyết đoán, chỉ trong năm ngày đã xử lý mọi việc một cách ổn thỏa, cứu vãn danh tiếng trăm năm của tập đoàn Lận thị.

Mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tích cực, nhân viên trong công ty vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì Lận tổng đã ra tay thanh lọc toàn bộ từ trên xuống dưới, không chừa một ai.

Thế là một số nhân viên lâu năm vốn sống an nhàn cũng bắt đầu lo sốt vó.

Hạng Giai đã vào công ty được năm năm, là trưởng phòng thương hiệu của phòng kế hoạch, năng lực xuất sắc, giỏi giao tiếp, quan hệ xã hội tốt, nhưng cũng không chịu được ánh mắt lạnh như băng của tổng giám đốc Lận.

Hu hu hu—

Cô ấy thật sự sợ nếu nói sai một câu sẽ bị Lận tổng thẳng tay đuổi việc!

Lận thị trả lương rất cao, không làm thêm giờ, không phải thức đêm, mỗi dịp lễ Tết đều có trợ cấp, kỳ nghỉ dài còn tổ chức cho nhân viên đi du lịch nước ngoài. Bao nhiêu người chen chúc cũng không vào nổi, bởi vì trong công ty, một vị trí tương ứng với một người, đâu dễ gì mà xen vào được?

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy khiến Triển Dương động lòng thương.

“Là tài liệu gì vậy? Đưa tôi, tôi mang vào giúp cô.”

Hai mắt Hạng Giai sáng lên, cô ấy nhanh chóng đưa tập hồ sơ trong tay cho cậu ta: “Là kế hoạch tổ chức kỷ niệm ngày thành lập công ty, cảm ơn trợ lý Triển!”

Triển Dương nhận lấy, cười nói: “Được rồi, lần sau đừng thế nữa.”

“Vâng ạ!” Hạng Giai cúi đầu chào.

Triển Dương quay lại văn phòng tổng giám đốc. Vừa mở cửa ra, một luồng khí áp suất thấp lập tức ập tới khiến cậu ta nuốt nước bọt, lặng lẽ bước vào.

Đừng nói Hạng Giai sợ vẻ mặt lạnh như băng của Lận tổng, ngay cả cậu ta cũng sợ. Chỉ là, với tư cách trợ lý thân cận của anh, cậu ta không thể né tránh.

Lận Phong đang nghe điện thoại.

Nói đúng hơn là đang nhận cuộc gọi từ mẹ của anh, bà Vinh Tư Thu.

Nghe tiếng mẹ lải nhải bên kia đầu dây, sắc mặt anh không chút cảm xúc, cây bút thép trong tay gần như sắp bị bóp gãy.

Triển Dương thông minh đứng sang một bên, yên lặng chờ đợi.

Trong điện thoại, Vinh Tư Thu bực bội nói: “Dạo này rốt cuộc Tô Lăng đang làm cái gì? Gọi điện thì không liên lạc được, đến biệt thự Hương Nham Sơn thì không thấy người, rốt cuộc nó đi đâu rồi?”

“Ừm.” Lận Phong trả lời một tiếng ngắn gọn.

Vinh Tư Thu nghẹn lời, sớm muộn gì cũng bị con trai chọc cho tức chết. Gần đây con trai bà ấy cứ luôn lảng tránh mọi vấn đề liên quan đến Tô Lăng, lẽ nào tình cảm giữa hai người thật sự rạn nứt, Tô Lăng giận dỗi nên bỏ nhà đi rồi?

“Mẹ nghe người ta nói Tô Lăng đang làm ầm ĩ đòi ly hôn với con hả?” Vinh Tư Thu hỏi.

“Cạch!” Cây bút trong tay Lận Phong bị bóp gãy, mực dính đầy tay. Triển Dương giật mình, lập tức đặt tập hồ sơ xuống, lấy khăn giấy và khăn ướt ra lau cho anh.

Lận Phong để mặc cậu ta lau tay, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, hiếm khi mở miệng nói một câu dài: “Mẹ nghe ai nói Tô Lăng đòi ly hôn với con?”

Triển Dương khựng lại giữa chừng, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Số người biết chuyện Lận tổng và phu nhân cãi nhau đến mức đòi ly hôn không nhiều. Trong công ty, ngoài bản thân Lận tổng thì chỉ có cậu ta và Quân Trác biết, cả hai đều kín như bưng, tổng giám đốc Lận chắc chắn không phải người đi rêu rao. Vậy thì ai là người đã để lộ chuyện này?

Vinh Tư Thu nói: “Ai nói với mẹ không quan trọng, mẹ chỉ hỏi con có chuyện đó hay không.”

“Không có.” Lận Phong trả lời.

“Không có thật ư? Vậy tại sao ba ngày hai bận đều không thấy bóng dáng Tô Lăng đâu cả?” Vinh Tư Thu tỏ vẻ hoài nghi.

“… Em ấy đang bế quan.” Lận Phong nói.

“Bế quan? Bế quan gì cơ?” Vinh Tư Thu không thể tin nổi. Cậu bế quan tu tiên chắc?

“Tháng sau là triển lãm tranh của đại sư Trương Thiên Dật, Tô Lăng là học trò thân truyền nên cần phải trưng bày tác phẩm.” Lận Phong mặt không đổi sắc nói.

Triển Dương đứng bên cạnh không nhịn được liếc nhìn anh đầy kinh ngạc. Tổng giám đốc Lận mà nói dối thì khỏi cần viết kịch bản, vừa tự nhiên vừa bình tĩnh đến đáng sợ.

Vinh Tư Thu nghe thấy câu trả lời này thì cạn lời. Bà ấy cũng hiểu những người làm nghệ thuật đều có chút kỳ quái, vì triển lãm tranh của thầy mà Tô Lăng không những phải ra ngoài lấy cảm hứng, mà còn phải bế quan vẽ tranh.

Bà ấy thở dài một tiếng, nói: “Hồi đó con kiên quyết đòi cưới Tô Lăng thì bây giờ phải sống cho tử tế vào, mẹ không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức nào về chuyện tổng giám đốc tập đoàn Lận thị ly hôn.”

Lận Phong nhíu mày nói: “Không ly hôn.”

Giọng Vinh Tư Thu không vui: “Không ly hôn thì tốt, dù sao cũng phải để Tô Lăng sớm… xuất quan, cuối tháng sau dẫn nó về nhà chính dự tiệc thượng thọ 90 tuổi của ông nội con.”

Nói xong, bà ấy lập tức cúp máy, không buồn nghe giọng điệu lạnh lẽo của con trai thêm nữa.

Lận Phong đặt điện thoại xuống, lại một cây bút mới, tiếp tục xử lý tài liệu.

“Tổng giám đốc Lận…” Vừa nãy Triển Dương đứng gần, mơ hồ nghe được mấy lời của mẹ anh. Bà ấy bảo anh dẫn phu nhân về nhà chính dự sinh nhật 90 tuổi của ông cụ vào cuối tháng sau, chuyện này khó đấy! Nếu đến tháng sau vẫn chưa tìm được người, thì Lận tổng biết lấy đâu ra một phu nhân nhà họ Lận để đưa về?

“Đã tra ra người đàn ông trong video chưa?” Lận Phong hỏi.

“Vẫn chưa.” Triển Dương nói.

Người đàn ông lạ xuất hiện trong video chỉ là một bóng lưng mơ hồ, việc điều tra thân phận của hắn cực kỳ khó. Tổng giám đốc của Tập đoàn Phó Lâm đúng là cao thủ công nghệ, đến cả hình ảnh giám sát ở sân bay cũng có thể xóa được.

Nhưng điều có thể khẳng định chắc chắn là Lận phu nhân đang ở thành phố H.

Chỉ cần xác định được phạm vi, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Kết quả không mấy tích cực này khiến Lận Phong càng cau mày chặt hơn, hơi thở lạnh lẽo trở nên nặng nề.

Triển Dương sờ sờ mũi, chuẩn bị đưa bản kế hoạch kỷ niệm thành lập công ty cho anh. Con bé Hạng Giai kia không dám vào là lựa chọn sáng suốt, nếu lúc này phải đối diện với khí thế âm u lạnh người của tổng giám đốc Lận, có lẽ sẽ bị dọa khóc ngay tại chỗ mất.

“Tổng giám đốc Lận, đây là bản kế hoạch của phòng kế…”

“Rầm—”

Cánh cửa văn phòng bị ai đó thô bạo đẩy ra, một ông già khoảng sáu, bảy mươi tuổi hùng hổ xông vào.

Triển Dương nhìn người vừa đến, vẻ mặt kinh hãi.

Đây là… bác hai của tổng giám đốc Lận, Lận Lịch Hào, cha của Bộ trưởng Lận.

“Lận Phong!” Lận Lịch Hào xông thẳng đến bàn làm việc, khí thế hung hăng, tay đập mạnh xuống bàn, chất vấn: “Cậu dựa vào đâu mà cách chức Trí Viễn nhà tôi? Nó là anh họ cậu, vào công ty trước cậu, đã cống hiến suốt hai mươi năm, cậu chỉ nói một câu liền đuổi người ta đi, cậu đã hỏi ý kiến các cổ đông khác chưa? Đã hỏi qua tôi chưa?”

Lận Phong điềm nhiên nhìn ông ta nổi giận, trong mắt không có lấy một gợn sóng.

Lận Lịch Hào hỏi xong mà mãi không nhận được câu trả lời, cơn giận vừa dâng lên được một nửa bỗng nghẹn lại, không có chỗ xả, đành phải tiếp tục đập bàn: “Cậu còn trẻ đã ngồi lên vị trí này, kinh nghiệm chưa đủ, làm việc chưa khéo, rất dễ đắc tội người với khác. Hồi đó tôi đã nói với cha cậu, bảo cậu nên vào làm từ cấp cơ sở, rèn luyện bốn, năm năm rồi hãy điều lên cao nhưng cha cậu không nghe, lại trực tiếp nhường chức tổng giám đốc cho cậu. Giờ thì hay rồi, cậu chẳng phân trắng đen đã tùy tiện cách chức cấp cao, khiến nội bộ công ty hoang mang rối loạn, như vậy là xứng với tâm huyết trăm năm của tổ tiên nhà họ Lận sao?”

Lận Lịch Hào gào lên một tràng, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Lận Phong, chờ đợi anh trả lời.

Một lúc lâu sau, Lận Phong mới nói với Triển Dương: “Lấy ghế cho bác hai tôi ngồi, pha ly trà.”

“Vâng, tổng giám đốc Lận.” Triển Dương làm theo, kéo một cái ghế đặt trước bàn làm việc, mời Lận Lịch Hào ngồi rồi đi pha trà.

Lận Lịch Hào vừa ngồi xuống đã lạnh giọng, nói: “Nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì tôi không đi đâu hết.”

Lận Phong cúi đầu lật tài liệu, vừa duyệt vừa nói: “Tùy ông.”

Lận Lịch Hào đã bảy mươi tuổi, nghe câu này suýt nữa tức đến không thở nổi, huyết áp tăng vọt, gân xanh nổi đầy trán.

Triển Dương pha xong trà đặt lên bàn trước mặt ông ta, rồi lui về một bên quan sát.

Người cháu trai này nổi tiếng lạnh nhạt ít nói, từ nhỏ đã không được lòng người khác, chuyện đó Lận Lịch Hào rõ hơn ai hết. Nếu là kẻ khác dám lạnh nhạt với ông ta như vậy, chắc ông ta đã vung tay tát cho một cái rồi. Nhưng Lận Phong thì không thể. Anh là người đứng đầu tập đoàn Lận thị, dù là bậc trưởng bối hay hậu bối trong nhà họ Lận, khi nhìn thấy anh cũng phải nhường một phần.

Hôm nay ông ta tới để chất vấn, đã nói cả một tràng dài nhưng đối phương lại không hề phản ứng, càng nghĩ càng tức, ông ta đưa tay đè lên xấp tài liệu của Lận Phong, lạnh lùng hỏi: “Đây là thái độ của cậu với trưởng bối à?”

Lận Phong đặt bút xuống, điềm tĩnh nhìn ông ta: “Bác hai đã hỏi nguyên nhân anh họ bị cách chức chưa?”

Được trả lời, Lận Lịch Hào buông tay, chỉnh lại bộ vest, ngẩng cao đầu nói: “Không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Xử lý mấy người bên dưới là được rồi, có cần phải cách chức Trí Viễn không?”

Lận Phong khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, ra hiệu cho Triển Dương: “Đưa báo cáo điều tra cho bác hai tôi.”

“Vâng.” Triển Dương lấy từ tủ hồ sơ ra một tập tài liệu màu xanh, hai tay đưa cho Lận Lịch Hào.

Lận Lịch Hào nghi ngờ nhận lấy, lật xem mấy trang, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.

Dù sao cũng đã làm việc ở Tập đoàn Lận thị mấy chục năm, ông ta rất nhạy với các con số. Khi thấy Lận Trí Viễn con trai mình mua mảnh đất ở thành phố H với giá thực tế là 500 triệu, nhưng báo lên công ty là 2 tỷ, ông ta bắt đầu thở dốc. Sau khi xem tiếp, những con số chênh lệch nghiêm trọng nối tiếp hiện ra khiến trán ông ta túa đầy mồ hôi lạnh.

Lận Phong dựa vào lưng ghế, đan hai tay đặt lên bàn, ánh mắt lạnh băng nhìn Lận Lịch Hào: “Công ty không cần loại sâu mọt như vậy.”

Lận Lịch Hào hít sâu mấy lần để bình tĩnh lại, sợ huyết áp tăng vọt mà phát bệnh.

Con trai ông ta đã lợi dụng chức vụ để vơ vét tài sản cho riêng mình. Ban đầu từ vài chục nghìn, nay đã lên tới hàng tỷ, tham vọng càng lúc càng lớn, đến mức động vào cốt lõi của Tập đoàn Lận thị. Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn dùng tiền tham ô để lập công ty ở nước ngoài, cố tình đối đầu với công ty nhà mình, đúng là không thể tha thứ!

Thở dài một hơi, Lận Lịch Hào không khỏi cảm thấy mất mặt.

“Chuyện của Trí Viễn, cậu làm rất đúng, bác hai chưa hiểu rõ tình hình đã tới trách móc, là lỗi của bác hai.” Ông ta tuy nóng tính nhưng cũng biết nhận sai, có điều bị hậu bối vả mặt thế này, ông ta vẫn thấy không cam lòng. Vì vậy, ông ta cố tìm lại thế chủ động ở một chuyện khác: “Nhưng cậu lấy chồng là chuyện không thể kéo dài, phải suy nghĩ kỹ vấn đề con cái, đợi đến đại thọ của ông nội, họ hàng trong nhà đều tụ họp, cậu hãy chọn một đứa nhỏ phù hợp để nhận nuôi, sớm gây dựng tình cảm.”

Triển Dương giật giật khóe miệng, lặng lẽ nhìn bác hai nhà họ Lận. Thật là đυ.ng đâu hỏng đó! Tổng giám đốc Lận có hai điểm cấm kỵ, một là phu nhân, hai là chuyện con cái. Vậy mà bác hai lại chạm cả hai.

Quả nhiên, sắc mặt Lận Phong lạnh như sương, giọng lạnh tanh: “Không cần bác hai bận tâm. Triển Dương, tiễn khách.”

Lận Lịch Hào giơ tay chỉ anh, tức đến nỗi nghẹn lời. Ông ta bưng chén trà đã nguội trên bàn uống cạn một hơi rồi giận dữ bỏ đi.

Triển Dương lễ phép tiễn ông ta ra cửa: “Ngài đi thong thả.”

Tiễn xong, Triển Dương đóng cửa văn phòng, quay người nhìn về phía tổng giám đốc Lận, chỉ thấy người đàn ông vốn luôn mạnh mẽ ấy đang bóp trán, mệt mỏi tựa lưng vào ghế.

Triển Dương đi đến gần, khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Lận, buổi họp chiều nay có hủy không ạ?”

Lận Phong đặt tay xuống, khôi phục vẻ bình tĩnh: “Không cần.”

“Nhưng tối qua ngài chỉ ngủ có hai tiếng…” Triển Dương lo lắng anh không chịu nổi.

Lận Phong cầm lấy tập tài liệu bên cạnh, chính là bản kế hoạch kỷ niệm thành lập công ty của Hạng Giai, vừa lật được vài trang thì điện thoại reo lên. Anh cau mày không muốn nghe, Triển Dương là trợ lý đành phải nhận thay.

“A lô, xin chào…” Chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã tuôn ra một tràng tiếng Anh chuẩn không cần chỉnh.

“Ồ, Lận Phong, bạn thân mến của tôi! Anh biết tôi vui đến mức nào không? Nghiên cứu của chúng ta sắp thành công rồi! Đúng vậy, anh không nghe lầm đâu! Dự án mà anh đầu tư sắp trở thành thành tựu y học vĩ đại nhất thế giới! Chỉ cần anh cho tôi lấy thêm một lần tế bào gốc nữa thôi! Tôi đảm bảo kết quả anh mong đợi nhất định sẽ thành hiện thực!”

Giọng đối phương quá phấn khích, dù không bật loa ngoài nhưng hai người trong phòng vẫn nghe rõ mồn một.

Lận Phong cầm lấy điện thoại, giọng mang theo chút kích động: “Giáo sư Smith, ông chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn! Tôi khẳng định điều đó!”

Hai mươi phút sau, Lận Phong cúp máy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ảnh Tô Lăng trên màn hình khóa điện thoại.

“Triển Dương… đặt vé máy bay sang nước L cho tôi, ngày mai bay.”

“Vâng, tổng giám đốc Lận.”

——————————

Lâm Châu và nhóm của cậu ta ở lại thôn Thạch Khê bốn ngày, sau khi lắp đặt xong toàn bộ thiết bị điện tử thì lưu luyến rời đi.

Tô Lăng nhìn những thiết bị điện tử tiên tiến trong căn nhà cấp bốn dưới chân núi, tâm trạng vô cùng phấn chấn.

Với những thiết bị này, việc quản lý trà nông sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cậu đã lập hồ sơ nhân sự cho hơn hai trăm trà nông, nhập vào máy tính, sau đó đặt hàng trăm bộ đồng phục ở xưởng may trong trấn. Đồng phục có thêu biểu tượng chim phượng hoàng, chính là logo thương hiệu trà Vũ Lộ núi Phượng Hoàng của bọn họ.

Mỗi trà nông được phát miễn phí hai bộ đồng phục mới, ai nấy đều rạng rỡ vui mừng. Hôm sau đi làm, ai cũng mặc đồng phục, tinh thần phơi phới.

Ngoài đồng phục, trà nông còn được phát một chiếc vòng tay thông minh.

Đây là sản phẩm do Tập đoàn Phó Lâm phát minh, cũng là một trong những hạng mục Tô Lăng đặc biệt đầu tư.

Chiếc vòng tay này có nhiều chức năng, trong đó quan trọng nhất là theo dõi hành trình hoạt động của người đeo. Các chức năng phụ bao gồm đo thân nhiệt, đếm bước chân, xem giờ, tính lượng calo tiêu thụ v.v.

Mỗi sáng, trước khi làm việc, trà nông sẽ đến văn phòng ở nhà cấp bốn để quẹt vòng tay, kích hoạt chương trình, hệ thống giám sát sẽ nhận dữ liệu từ vòng tay. Đến chiều, khi họ xuống núi sẽ quay lại văn phòng, quẹt vòng tay lần nữa để tắt chương trình, kết thúc một ngày làm việc.

Lúc đầu, trà nông chưa quen với việc sử dụng vòng tay, nhưng chỉ hai ba ngày sau, họ đã cảm thấy vô cùng tiện lợi. Vì vòng tay có mạng nội bộ nên trà nông có thể dễ dàng liên lạc với nhau dù ở khoảng cách xa, tiết kiệm rất nhiều công sức.

Ngoài vòng tay thông minh, Tô Lăng còn mua hơn một trăm camera giám sát từ Lâm Châu, lắp đặt khắp núi trà, giám sát toàn diện mọi ngóc ngách.

Sự kết hợp giữa camera giám sát và vòng tay thông minh đã giải quyết hoàn hảo vấn đề chấm công làm việc cho trà nông.

Tuy nhiên, Tô Lăng không sa thải Lý Nguyệt Nga, mà điều bà ta về văn phòng nhà cấp bốn. Mặc dù Lý Nguyệt Nga từng có hành vi tư lợi, nhưng bà ta có uy trong mắt trà nông, có thể quản lý mấy người “lão làng” khó bảo.

Phòng giám sát cần người rành công nghệ, vì vậy Tô Lăng đã lên trấn tuyển một sinh viên tốt nghiệp ngành điện tử, lương ba nghìn một tháng, bao ăn ở.

Sau khi quan sát hai ngày, thấy người này làm việc nghiêm túc, Tô Lăng cũng yên tâm quay lại làm nông.

Đúng như Lâm Châu đã nói, mười mẫu đất nhà cậu trồng đủ loại nông sản, đến lúc thu hoạch thì phải xử lý thế nào?

Lúc đó, cậu đã trả lời sẽ livestream bán rau, nhưng bây giờ bảo cậu trực tiếp lên hình livestream thì vẫn có chút lưỡng lự.

Internet là một thế giới không giới hạn, ai cũng có thể lên mạng. Nhỡ đâu người thân, bạn bè, thầy cô cũ thấy được cảnh cậu đang livestream bán rau thì thật là quá xấu hổ.

Là thiếu gia nhà họ Tô, trong cậu vẫn còn chút kiêu hãnh, nhất thời khó mà buông bỏ để bước vào nghề livestream.

Thời gian trôi qua trong bận rộn, thoáng cái đã đến cuối tháng Sáu.

Tô Lăng nhìn tờ lịch, kinh ngạc nhận ra mình đã sống ở nông thôn được hai tháng rưỡi.

Điều khiến cậu kinh ngạc hơn nữa là Lận Phong vẫn chưa tìm ra cậu!

Cậu không biết nên vui hay nên giận.

Phải chăng do Lâm Châu che giấu quá kỹ nên Lận Phong không lần ra được chút manh mối nào? Hay là… Lận Phong vốn dĩ chẳng để tâm đến cậu, căn bản không hề tìm kiếm?

Trước đây, cậu từng nghĩ chỉ cần Lận Phong tìm được mình, cậu sẽ cho anh cơ hội giải thích. Nhưng giờ thì sao? Hai tháng rưỡi rồi, bên đó hoàn toàn im lặng.

Tô Lăng cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Không phải tự mình đa tình đấy chứ?

Rõ ràng đã để lại đơn ly hôn rồi, mà còn mơ mộng người kia sẽ níu kéo cuộc hôn nhân này.

Có lẽ ngay từ đầu bị cậu đưa đơn ly hôn đã làm tổn thương lòng tự trọng của Lận Phong, khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận nên mới gọi cho Lâm Châu hỏi tung tích của cậu, định tìm đến tính sổ. Nhưng thời gian trôi qua, cơn giận nguôi dần thì chuyện ly hôn cứ thế mà trở thành sự thật?

Tô Lăng cười tự giễu, cậu không thể hạ mình quay lại thành phố S để đối chất với Lận Phong.

Dù gì cũng đều là đàn ông, cậu cũng có lòng tự trọng.

Huống chi hiện giờ ở quê sống rất thoải mái, như cá gặp nước, Tô Lăng quyết định tạm thời quên Lận Phong đi, sống tốt những ngày tháng yên bình của riêng mình.

Một tuần sau, chuyện livestream cuối cùng cũng được đưa lên lịch trình.

Khởi đầu là do trưởng thôn tìm đến, nói chuyện về vấn đề tiêu thụ rau của bà con trong thôn.

“Mọi năm đều có thương lái về tận nơi thu mua, nhưng họ ép giá quá thê thảm, có người không muốn bán rẻ nên tự mình đẩy xe ra trấn bán, may thì bán hết, xui thì gặp quản lý đô thị, bị phạt còn nhiều hơn tiền bán rau, lỗ đến sạt nghiệp. Năm nay bà con học theo cậu làm nhà kính, sản lượng gấp đôi năm ngoái, chuyện buôn bán lại càng khó khăn hơn. Không biết cậu có cách gì giải quyết không?” Trưởng thôn vừa rít tẩu thuốc vừa nhăn mặt, lo lắng hỏi.

“...Cháu từng nghĩ đến chuyện livestream bán rau.” Tô Lăng chia sẻ suy nghĩ của mình với trưởng thôn.

Trưởng thôn nhìn cậu với ánh mắt sáng rực, tán thưởng: “Vẫn là cậu có đầu óc! Đám người già chúng tôi thật không theo kịp thời đại. Được, việc này giao cho cậu, tôi yên tâm rồi!”

Nói rồi, ông ấy vỗ vai Tô Lăng khích lệ.

Tô Lăng đứng đờ ra.

Cậu chỉ mới đưa ra một gợi ý, sao trưởng thôn đã coi như quyết định xong xuôi rồi?

Không còn cách nào khác, dưới ánh mắt trông đợi của trưởng thôn, Tô Lăng đành phải cắn răng nhận lời.

Livestream bán rau không đơn giản như tưởng tượng. Trước tiên, cậu phải đăng ký một cửa hàng trực tuyến, sau đó liên hệ với đơn vị giao hàng nhanh và đáng tin cậy, rồi chọn nền tảng livestream nổi bật nhất để lập tài khoản, xác thực danh tính v.v...

Nếu là trước đây, vì sợ bị Lận Phong phát hiện tung tích, Tô Lăng tuyệt đối không dám dùng giấy tờ tuỳ thân của mình. Nhưng hiện tại nhận ra Lận Phong không hề quan tâm đến cậu, thì cậu cần gì phải e ngại?

Sau vài ngày bận rộn, mọi thứ đã sẵn sàng. Tô Lăng mặc bộ vest sang trọng nhất, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, chăm chút gương mặt kỹ lưỡng để làn da trông thật mịn màng tươi sáng.

Cậu giống như một vị hoàng tử quý tộc bước ra từ lâu đài châu Âu. Đứng trước thiết bị livestream do Lâm Châu chuyển phát nhanh đến, cậu bảo Lý Đại Hải bật đèn lên, chiếu sáng toàn bộ nhà kính trồng dưa leo, chính thức bắt đầu buổi livestream.

10

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.