0 chữ
Chương 6
Chương 6
Vân Nhàn đã sớm nghe được từ mình muốn nghe. Tứ Phương Đại Chiến, là bối cảnh được miêu tả tốn nhiều giấy mực ở giai đoạn đầu trong thoại bản, cũng là nơi Tức Mặc Thù và Trọng Trường Nghiêu gặp nhau lần đầu. Mấy năm gần đây Đông Giới tre già măng chưa mọc, không chọn ra được mấy đệ tử có sức uy hϊếp, bị đè ra đánh, không hề có sức chống trả. Tứ Phương Đại Chiến kết thúc không lâu, quân đội đóng giữ của Bắc Giới bắt đầu rục rịch, tìm cớ chiếm lĩnh Đông Cảng, sau đó là những năm tháng hỗn loạn kéo dài...
"Cha." Vân Nhàn gỡ chiếc lá cỏ trên đầu xuống, cũng không nhiều lời vô ích: "Con muốn tham gia Tứ Phương Đại Chiến."
Vân Lang khựng lại một chút, ngạc nhiên nói: "Con?"
"Đúng, là con."
Vân Lang bấm ngón tay tính toán, thầm nghĩ con bé này chắc lại muốn lén chuồn xuống núi ăn kẹo hồ lô đây mà, cũng không để tâm nhiều, thuận miệng nói cho qua: "Con muốn đi thì cũng phải thông qua tuyển chọn, giành được hạng nhất rồi hẵng nói đến đại chiến hay không đại chiến gì đó."
Vân Nhàn nghe ra ý nói cho qua của ông, cảm thấy sâu sắc rằng mình đã bị coi thường.
Tuyển thì tuyển, nàng sợ chắc?
"Ngược lại là con." Vân Lang gọi nàng lại là có chuyện đứng đắn muốn nói, liền nghiêm mặt: "Nghe nói con bế quan mười lăm ngày? Cầm một cuốn thoại bản vào trong đó?"
Vân Nhàn lấy làm lạ: "Chuyện này mà cha cũng biết?"
"Ta không chỉ biết, ta còn biết tên của cuốn thoại bản đó. "Ma Nữ Thuần Tình Nóng Bỏng"? Lén lén lút lút, con lấy cuốn sách đó ở đâu ra!" Vân Lang nghiêm nghị nói: "Ta đã nói từ sớm, kiếm tu quý ở tu tâm! Đọc cuốn thoại bản đó mà đọc được mười lăm ngày, con có cái tinh thần đó mà dùng vào tu luyện thì đã sớm lên Nguyên Anh rồi! Lại không phải không có tư chất, chỉ là lười biếng. Con xem Đại sư huynh đi, rồi con nhìn lại con xem..."
Lại nữa rồi, Vân Nhàn vừa định chuồn lẹ, bỗng khựng lại, nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của Kiếm Các trong thoại bản.
Vân Lang và Tiêu Vu yểm trợ cho đệ tử cuối cùng chạy thoát, hai người lấy thân tuẫn trận, cuối cùng ôm lấy nhau, mất máu mà chết.
Lòng nàng đột nhiên chua xót.
"Chúng ta là kiếm tu, trong lòng chỉ có một chữ Kiếm, không thể để tạp niệm xâm chiếm. Mấy thứ tình tình ái ái, đạo lữ hay không đạo lữ, những thứ đó đều không quan trọng!" Vân Lang lải nhải đủ rồi, uống một ngụm nước, xoay người đi vào nội điện: "Không bị tình cảm trói buộc, không bị người đời làm phiền, không thể để bất kỳ ai kiềm chế hành động của con, làm dao động tâm thần của con, hiểu chưa? Được rồi, mau về đi."
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Vân Nhàn lơ đãng liếc nhìn nội điện: "Cha, sao dạo này cha không về tẩm cung? Mẹ đâu rồi ạ?"
"Lỡ chọc mẹ con giận rồi." Vân Lang gãi đầu: "Bảo cha ngủ dưới đất hai tháng rồi mới được về, haiz, khổ quá."
Vân Nhàn: "... Ồ."
"Cha." Vân Nhàn gỡ chiếc lá cỏ trên đầu xuống, cũng không nhiều lời vô ích: "Con muốn tham gia Tứ Phương Đại Chiến."
Vân Lang khựng lại một chút, ngạc nhiên nói: "Con?"
"Đúng, là con."
Vân Lang bấm ngón tay tính toán, thầm nghĩ con bé này chắc lại muốn lén chuồn xuống núi ăn kẹo hồ lô đây mà, cũng không để tâm nhiều, thuận miệng nói cho qua: "Con muốn đi thì cũng phải thông qua tuyển chọn, giành được hạng nhất rồi hẵng nói đến đại chiến hay không đại chiến gì đó."
Tuyển thì tuyển, nàng sợ chắc?
"Ngược lại là con." Vân Lang gọi nàng lại là có chuyện đứng đắn muốn nói, liền nghiêm mặt: "Nghe nói con bế quan mười lăm ngày? Cầm một cuốn thoại bản vào trong đó?"
Vân Nhàn lấy làm lạ: "Chuyện này mà cha cũng biết?"
"Ta không chỉ biết, ta còn biết tên của cuốn thoại bản đó. "Ma Nữ Thuần Tình Nóng Bỏng"? Lén lén lút lút, con lấy cuốn sách đó ở đâu ra!" Vân Lang nghiêm nghị nói: "Ta đã nói từ sớm, kiếm tu quý ở tu tâm! Đọc cuốn thoại bản đó mà đọc được mười lăm ngày, con có cái tinh thần đó mà dùng vào tu luyện thì đã sớm lên Nguyên Anh rồi! Lại không phải không có tư chất, chỉ là lười biếng. Con xem Đại sư huynh đi, rồi con nhìn lại con xem..."
Lại nữa rồi, Vân Nhàn vừa định chuồn lẹ, bỗng khựng lại, nhớ đến dáng vẻ cuối cùng của Kiếm Các trong thoại bản.
Lòng nàng đột nhiên chua xót.
"Chúng ta là kiếm tu, trong lòng chỉ có một chữ Kiếm, không thể để tạp niệm xâm chiếm. Mấy thứ tình tình ái ái, đạo lữ hay không đạo lữ, những thứ đó đều không quan trọng!" Vân Lang lải nhải đủ rồi, uống một ngụm nước, xoay người đi vào nội điện: "Không bị tình cảm trói buộc, không bị người đời làm phiền, không thể để bất kỳ ai kiềm chế hành động của con, làm dao động tâm thần của con, hiểu chưa? Được rồi, mau về đi."
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Vân Nhàn lơ đãng liếc nhìn nội điện: "Cha, sao dạo này cha không về tẩm cung? Mẹ đâu rồi ạ?"
"Lỡ chọc mẹ con giận rồi." Vân Lang gãi đầu: "Bảo cha ngủ dưới đất hai tháng rồi mới được về, haiz, khổ quá."
4
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
