TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Vân Lang không đáp, chỉ mỉm cười rồi xoay người đi.

"..." Mộ Thanh đã gặp nhiều người khó đối phó, ông ấy đành căng da đầu hàn huyên: "Quý tông quả thực có bối cảnh thâm hậu, ta đi suốt đường lên đây, vô cùng kinh ngạc. Vách núi hộ tông kia không biết sâu đến nhường nào, nhìn mãi không thấy đáy, vậy mà đệ tử quý tông vẫn có thể đi lại như trên đất bằng, quả nhiên đảm lược hơn người."

"Cũng thường thôi." Vân Lang nói: "Tháng trước vừa mới có một người rơi xuống đó."

Mộ Thanh: "Rơi xuống? Người có sao không?"

"Không sao." Vân Lang ra hiệu bảo ông ấy đừng lo: "Hôm qua đã leo lên rồi."

Mộ Thanh: "?"

Vân Lang: "Nhưng đó cũng là tai nạn thôi. Dù sao thì Kiếm Các cũng được xây trên nơi hiểm yếu, có vụng về đến mấy cũng luyện ra được cả, trừ phi là ngốc thật."

Ông còn chưa nói xong, thì một thiếu nữ mặt mày lấm lem bụi đất đã xông vào chính điện, mở miệng liền nói: "Cha ơi.". Thấy có người ngoài, tiếng "cha" kia lại nuốt ngược vào trong, biến thành "Tham kiến chưởng môn".

Mộ Thanh liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của nàng.

Con gái độc nhất của chưởng môn Kiếm Các, Vân Nhàn. Vân Lang đối xử với mọi người như nhau, chưa bao giờ ưu ái cho con gái của mình. Từ nhỏ Vân Nhàn đã phản nghịch, không thích tu luyện, càng không thích thăng cấp, thế nên bây giờ vẫn là một đệ tử ngoại môn. Nếu xếp theo tu vi, nàng đáng được gọi là sư tỷ, nhưng nếu xét theo tuổi tác, lại đáng lẽ là sư muội, cộng thêm tính tình nàng cũng dễ gần, hòa đồng với mọi người, chẳng biết từ lúc nào mọi người đều bắt đầu gọi nàng là Tiểu Vân sư tỷ, nghe cũng khá thân thiết.

"Vân Nhàn?" Vân Lang nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Con đi đâu về thế?"

Vân Nhàn thành thật đáp: "Vừa nãy con quên hôm nay không được ngự kiếm, nên rơi xuống vách núi rồi, leo một phen mệt chết đi được."

Vân Lang: "..."

Vả mặt cha cũng phải xem lại thời gian và hoàn cảnh chứ! Con gái ơi là con gái!

Mộ Thanh: "Vân chưởng môn, nếu ngài có việc, vậy ta xin cáo từ trước."

Ông ấy ôm quyền, trước khi đi, cuối cùng lại nói thêm một câu.

"Nếu không phải Đông Giới đã suy yếu đến tình cảnh hiện tại, ta đã không đến quý tông làm phiền." Trên gương mặt khôn khéo của ông ấy hiện lên vẻ bồn chồn và do dự khó nói, cuối cùng nói: "Nếu Tứ Phương Đại Chiến vẫn không tìm ra được hạt giống có tiềm năng, quân đội đóng giữ của Bắc Giới ở Đông Cảng có lẽ thật sự sẽ..."

Nói đến đây thôi.

Mộ Thanh đi rồi.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.