0 chữ
Chương 7
Chương 7
Sau khi tâm trạng xúc động bình ổn lại, Tống Thừa Phong rất nhanh hoàn hồn, nhìn chằm chằm Tống Nhiễm với vẻ mặt khó coi: "Đã vậy lúc trước con bỏ nhà đi rồi, bây giờ còn quay về làm gì?"
"Đương nhiên là về để thừa kế gia sản rồi." Tống Nhiễm tùy ý nói.
Lời vừa dứt, cả đại sảnh im bặt, sắc mặt Tống Thừa Phong lập tức sa sầm.
"Thừa kế gia sản, gia sản ạ." Tống Nhiễm cười tủm tỉm bổ sung: “Ba à, con là con gái ruột của vợ cả của ba đấy, gia sản này con không thừa kế thì ai thừa kế đây?"
Tống gia đã kinh doanh ở Tống Thành bao nhiêu năm nay, quy mô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, giá trị thị trường của công ty cũng phải vài chục tỷ.
Mà để số tiền này lọt vào tay tiểu tam và con rơi thì Tống Nhiễm cô đây đúng là sống hoài sống phí.
Sắc mặt Diệp Mỹ Ngọc cứng lại rõ rệt.
Tống Thừa Phong tức đến không nhẹ: “Con quay về chỉ vì gia sản của Tống gia thôi sao?"
"Thế còn vì cái gì nữa?" Tống Nhiễm vắt chéo chân: “Chẳng lẽ là vì ba sao?
Ba này, theo con được biết, những năm con vắng mặt, cuộc sống của ba thoải mái lắm nhỉ, hoàn toàn không nhớ mình còn một đứa con gái đi lạc phải không?"
Khi bị bọn buôn người bắt đi, Tống Nhiễm không hề oán hận Tống Thừa Phong.
Mãi cho đến khi cô trở thành thủ lĩnh của binh đoàn, điều tra mới biết, cô mất tích mấy chục năm, Tống gia hoàn toàn xem như không có người con gái này!
Tống Thừa Phong thậm chí còn tuyên bố với bên ngoài rằng Tống Khinh Ngữ mới là Đại tiểu thư Tống gia, ngay cả một tờ thông báo tìm người cũng không đăng.
Cả nhà bọn họ sống rất đầm ấm, vui vẻ!
"Đồ hỗn xược!" Tống Thừa Phong bị nói trúng tim đen, giận không kiềm được đập bàn đứng dậy.
Diệp Mỹ Ngọc vội vàng vây lấy, y như hồi Tống Nhiễm nhỏ, đóng vai người mẹ kế hiền lành, thấu hiểu trước mặt Tống Thừa Phong, nỉ non: "Ông ơi!
Tiểu Nhiễm nó còn bé, nói chuyện không suy nghĩ, gia sản gì chứ gia sản, sợ là nó còn chẳng tính toán rành mạch được đâu, mình đừng chấp nó làm gì." Tống Khinh Ngữ cũng phụ họa bên cạnh: "Đúng vậy, nó dựa vào cái gì mà ăn nói với ba như thế, một chút tôn trọng người lớn cũng không có."
"Tôi nói chuyện với ba tôi thế nào, liên quan cái rắm gì đến cô?" Tống Nhiễm vừa bóc nho, vừa tiện thể giơ ngón giữa với Tống Khinh Ngữ.
"... Tống Khinh Ngữ tức đến đỏ mặt: “Đó cũng là ba tôi mà!"
"Hờ." Tống Nhiễm khinh thường liếc qua: “Lúc tôi gọi ông ấy là ba, cô còn chưa kịp lọt lòng trong bụng mẹ cô đấy."
"Ôi trời!" Diệp Mỹ Ngọc như bị làm nhục, run rẩy ngón tay chỉ vào Tống Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, dì biết dì có lỗi với con, nhưng sao con lại có thể nói em gái con như thế chứ?"
Tống Nhiễm đáp: "Dì biết dì có lỗi với cháu rồi, vậy cháu nói nó thì làm sao? Vả lại, đứa em gái này là do hai người gán lên đầu cháu, cháu chưa từng công nhận."
"Đủ rồi!" Sau một hồi khẩu chiến, Tống Thừa Phong không chịu nổi nữa, ông ta chỉ vào Tống Nhiễm, giận không kiềm được nói: "Đừng hòng nhăm nhe tài sản của Tống gia, tao khuyên mày chết cái ý định này đi, tiền của Tống gia mày một xu cũng đừng mong có được! Mày mà còn dám sỉ nhục dì Diệp và Khinh Ngữ nữa, tao sẽ không có đứa con gái như mày!"
Diệp Mỹ Ngọc tủi thân co rúm một bên, đáy mắt xẹt qua tia đắc ý.
Tống Khinh Ngữ cũng hất cằm nhìn Tống Nhiễm, mong chờ cô và Tống Thừa Phong cãi nhau ầm ĩ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.
"Đương nhiên là về để thừa kế gia sản rồi." Tống Nhiễm tùy ý nói.
Lời vừa dứt, cả đại sảnh im bặt, sắc mặt Tống Thừa Phong lập tức sa sầm.
"Thừa kế gia sản, gia sản ạ." Tống Nhiễm cười tủm tỉm bổ sung: “Ba à, con là con gái ruột của vợ cả của ba đấy, gia sản này con không thừa kế thì ai thừa kế đây?"
Tống gia đã kinh doanh ở Tống Thành bao nhiêu năm nay, quy mô nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, giá trị thị trường của công ty cũng phải vài chục tỷ.
Mà để số tiền này lọt vào tay tiểu tam và con rơi thì Tống Nhiễm cô đây đúng là sống hoài sống phí.
Sắc mặt Diệp Mỹ Ngọc cứng lại rõ rệt.
"Thế còn vì cái gì nữa?" Tống Nhiễm vắt chéo chân: “Chẳng lẽ là vì ba sao?
Ba này, theo con được biết, những năm con vắng mặt, cuộc sống của ba thoải mái lắm nhỉ, hoàn toàn không nhớ mình còn một đứa con gái đi lạc phải không?"
Khi bị bọn buôn người bắt đi, Tống Nhiễm không hề oán hận Tống Thừa Phong.
Mãi cho đến khi cô trở thành thủ lĩnh của binh đoàn, điều tra mới biết, cô mất tích mấy chục năm, Tống gia hoàn toàn xem như không có người con gái này!
Tống Thừa Phong thậm chí còn tuyên bố với bên ngoài rằng Tống Khinh Ngữ mới là Đại tiểu thư Tống gia, ngay cả một tờ thông báo tìm người cũng không đăng.
Cả nhà bọn họ sống rất đầm ấm, vui vẻ!
"Đồ hỗn xược!" Tống Thừa Phong bị nói trúng tim đen, giận không kiềm được đập bàn đứng dậy.
Tiểu Nhiễm nó còn bé, nói chuyện không suy nghĩ, gia sản gì chứ gia sản, sợ là nó còn chẳng tính toán rành mạch được đâu, mình đừng chấp nó làm gì." Tống Khinh Ngữ cũng phụ họa bên cạnh: "Đúng vậy, nó dựa vào cái gì mà ăn nói với ba như thế, một chút tôn trọng người lớn cũng không có."
"Tôi nói chuyện với ba tôi thế nào, liên quan cái rắm gì đến cô?" Tống Nhiễm vừa bóc nho, vừa tiện thể giơ ngón giữa với Tống Khinh Ngữ.
"... Tống Khinh Ngữ tức đến đỏ mặt: “Đó cũng là ba tôi mà!"
"Hờ." Tống Nhiễm khinh thường liếc qua: “Lúc tôi gọi ông ấy là ba, cô còn chưa kịp lọt lòng trong bụng mẹ cô đấy."
"Ôi trời!" Diệp Mỹ Ngọc như bị làm nhục, run rẩy ngón tay chỉ vào Tống Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, dì biết dì có lỗi với con, nhưng sao con lại có thể nói em gái con như thế chứ?"
"Đủ rồi!" Sau một hồi khẩu chiến, Tống Thừa Phong không chịu nổi nữa, ông ta chỉ vào Tống Nhiễm, giận không kiềm được nói: "Đừng hòng nhăm nhe tài sản của Tống gia, tao khuyên mày chết cái ý định này đi, tiền của Tống gia mày một xu cũng đừng mong có được! Mày mà còn dám sỉ nhục dì Diệp và Khinh Ngữ nữa, tao sẽ không có đứa con gái như mày!"
Diệp Mỹ Ngọc tủi thân co rúm một bên, đáy mắt xẹt qua tia đắc ý.
Tống Khinh Ngữ cũng hất cằm nhìn Tống Nhiễm, mong chờ cô và Tống Thừa Phong cãi nhau ầm ĩ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.
7
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
