TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Tống Nhiễm nhỏ bị bà ta hành hạ đến mức tinh thần không ổn định, cũng dần mất đi sự yêu thương của Tống Thừa Phong.

Rồi sau đó, Diệp Mỹ Ngọc thuận lý thành chương tuyên bố Tống Nhiễm nhỏ bỏ nhà ra đi, thế nhưng sự thật lại là, Tống Nhiễm nhỏ bị bọn buôn người nhẫn tâm bán sang thị trường buôn người ở nước ngoài.

Nghe vậy, đám người hầu sững sờ, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Thật sự là Đại tiểu thư kìa!"

"Đại tiểu thư thất lạc mười mấy năm rồi, không ngờ lại còn có thể trở về!"

"Không phải phu nhân nói Đại tiểu thư tự ý bỏ nhà ra đi sao?"

Tống Nhiễm “chậc chậc” một tiếng. "Không ngờ cháu lại là “bỏ nhà ra đi” à, dì Diệp?"

Sắc mặt Diệp Mỹ Ngọc lúc xanh lúc trắng, lúc trước đưa Tống Nhiễm ra nước ngoài, bà ta hoàn toàn không ngờ cô còn có thể quay về!

Tuyệt đối không thể để cô ta nói tiếp!

Diệp Mỹ Ngọc nắm chặt tay, khí thế hung hăng bước về phía Tống Nhiễm, vung tay lên định đánh cô, mắng: "Con khốn nạn này, dám mạo danh Đại tiểu thư Tống gia nhà tao hả, câm ngay miệng vào!"

Tống Nhiễm nhướng mày. Cái đẳng cấp gì thế?

Dám động thủ với cô à? Cô đưa tay đỡ lấy, rồi bồi cho bà ta một bạt tai. Tiếng bạt tai giòn giã vang lên cùng tiếng thét chói tai của Diệp Mỹ Ngọc.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tống Nhiễm lại thấy lòng dâng trào cảm xúc, hai mắt sáng rực.

Cô muốn đánh Diệp Mỹ Ngọc không phải ngày một ngày hai, chỉ là hồi nhỏ không có năng lực, nhưng bây giờ thì...

Tống Nhiễm nhắm vào mặt Diệp Mỹ Ngọc, đôi tay thon dài nhưng đầy sức mạnh vung lên liên tiếp, “chát chát chát” mấy cái bạt tai giáng xuống, nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh.

Tất cả mọi người đều choáng váng!

Đầu óc Diệp Mỹ Ngọc ong ong vì những cú đánh, nhất thời không thể phản kháng.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng còi ô tô, chỉ lát sau, Tống Thừa Phong bước vào đại sảnh, nhìn thấy một lỗ hổng trên cánh cửa bị đá thủng, ông ta rơi vào trầm tư.

"Cánh cửa này sao thế?"

Tống Khinh Ngữ phản ứng nhanh nhất, lao tới ôm lấy cánh tay Tống Thừa Phong gào lên: "Ba ơi cứu con! Chị, chị ấy về rồi, còn đánh cả con lẫn mẹ nữa!"

"Chị à?" Tống Thừa Phong nhìn vào đại sảnh, đồng tử lập tức co rút. "Tiểu, Tiểu Nhiễm?"

Tống Nhiễm thản nhiên vứt Diệp Mỹ Ngọc đang choáng váng lên ghế sofa, nói: "Con về rồi đây, bất ngờ không, ngạc nhiên không?"

Dẫu sao Tống Nhiễm vẫn là con gái ruột của Tống Thừa Phong, mười mấy năm không gặp, ông ta hai mắt đỏ hoe, xúc động bước tới.

"Tiểu Nhiễm, con không sao là tốt rồi!"

Ông ta đánh giá Tống Nhiễm từ đầu đến chân, trong mắt không thiếu vẻ an tâm và mừng rỡ, nhưng rồi rất nhanh, ánh mắt lại bị khuôn mặt sưng vù, đỏ ửng của Diệp Mỹ Ngọc thu hút, nhớ lại lời Tống Khinh Ngữ, sắc mặt ông ta tối sầm lại.

"Con đang làm cái gì thế?"

Tống Nhiễm sải bước dài, tùy ý ngồi xuống ghế sofa, nhìn Diệp Mỹ Ngọc cười tủm tỉm nói: "Con đang hàn huyên với dì với em ấy mà, thấy trên mặt hai người họ có con ruồi bay qua nên tiện tay đập chết thôi."

"Tuy “đi biệt xứ” đã lâu như vậy, nhưng tình cảm của chúng ta vẫn còn mà, dì nhỉ?" Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối, đôi mắt đen láy tĩnh lặng nhìn về phía Diệp Mỹ Ngọc.

Uy hϊếp! Đây là sự uy hϊếp trắng trợn!

Sắc mặt Diệp Mỹ Ngọc chuyển từ xanh sang trắng rồi lại hóa đen, cuối cùng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ha ha, Tiểu, Tiểu Nhiễm nói đúng." Thấy vậy, Tống Thừa Phong cũng không truy hỏi nữa.

9

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.