0 chữ
Chương 40
Chương 40
"Tớ xin lỗi! Từ giờ tớ sẽ không quay các cậu nữa!" Cô ta xin lỗi nhanh đến nỗi khiến Quý Tư Tư nhất thời không biết nói gì.
Nói xong, Vu Tinh Tinh cầm điện thoại chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
Những người còn lại nhìn nhau ngớ người.
Tống Nhiễm cũng không nói gì nhiều, tuy hành động của Vu Tinh Tinh có hơi lạ, nhưng đoạn video cũng chỉ quay mỗi cái loa, giờ lại còn bị cô ta tự tay xóa rồi.
"Tớ có chút việc phải ra ngoài." Tống Nhiễm nói với hai người còn lại rồi bước ra khỏi cửa.
Dưới ký túc xá nữ.
[Tôi tới rồi, cậu ở đâu?]
Tin nhắn của Tống Nhiễm vừa gửi đi, không xa đã có tiếng người vang lên: “Tống Nhiễm, tớ ở đây này!"
Phùng Diễm chạy lon ton tới, cậu ta mặc áo ba lỗ thể thao, trên người lấm tấm mồ hôi, xem chừng vừa từ sân bóng rổ qua.
Nhìn đôi giày bóng rổ hàng hiệu trên chân cậu ta, Tống Nhiễm khẽ nhướng mày: “Cậu chắc chắn đi học hộ tớ chứ?"
"Ừm, đi hộ!" Phùng Diễm cười ha hả, nhìn Tống Nhiễm mặt vẫn còn hơi đỏ: “Chị cứ giao cho em đi, yên tâm đi chị Nhiễm."
Từ lần đầu gặp mặt, Phùng Diễm đã cảm thấy bảng xếp hạng hoa khôi của trường sắp sửa phải cập nhật, quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tống Nhiễm đã trở thành hoa khôi mới.
Vừa biết cô ấy cần tìm người đi học hộ, Phùng Diễm lập tức nhận lời ngay.
"Được rồi." Tống Nhiễm đưa tay, chuyển chồng sách trong tay cho cậu ta.
Phùng Diễm vừa nhận lấy đã hơi giật mình, đống sách này ít nhất cũng phải mười mấy, hai mươi cuốn, sao cô ấy lại có thể dễ dàng đỡ bằng một tay như vậy, thậm chí còn dư một tay để nhắn tin?
Đúng là nữ thần có khác!
Tống Nhiễm hỏi: “Bao nhiêu tiền, tớ chuyển cho cậu."
"Ừm, tính theo giá thị trường nhé? Ba mươi tệ một tiết?" Phùng Diễm thăm dò đáp.
"OK." Tống Nhiễm đáp lời, cầm điện thoại chuyển tiền cho cậu ta.
Hai người cũng không còn chuyện gì khác để nói, sau khi chuyển xong, Tống Nhiễm liền rời đi.
Còn Phùng Diễm, hai tay ôm chồng sách, cũng không để ý đến điện thoại.
Đến khi về tới ký túc xá, cậu ta mới phát hiện tài khoản của mình đã nhảy số 30.000 tệ... Chị Nhiễm chơi lớn thật đấy!
Lần tới nhất định phải mời chị ấy đi ăn mới được!
Về phía này, Tống Nhiễm ghé qua tòa nhà văn phòng của Đại học Tống Thành, vốn định thử vận may, nhưng không ngờ, cửa một văn phòng nào đó lại đang mở.
Tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Lúc đi tới cửa, ngón tay cô khẽ chạm vào thứ gì đó trong túi.
"Bảo bối, dậy đi làm nào."
Tống Nhiễm bước tới gõ cửa, vừa gõ hai cái, bên trong đã có tiếng bước chân vọng ra.
"Bạn học, cậu đi nhầm phòng rồi chăng..." Phong Minh còn chưa nói dứt lời, nhìn thấy Tống Nhiễm, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ: “Sao lại là cậu nữa vậy?"
Tống Nhiễm hơi nghiêng đầu.
"Đúng là không nhầm thật, Giáo sư Phó có ở đây không?"
Nghĩ lại cái tát tối qua, Phong Minh nhìn Tống Nhiễm với chút hứng thú.
Cậu ta tựa vào khung cửa: “Cậu nói trước cậu tìm anh ấy làm gì đã, rồi tớ mới nói cho cậu biết anh ấy có ở đây không."
Phong Minh hôm nay mặc đồ thường, cảm giác như tìm lại được sự "trẻ trung", còn nhướng mày về phía Tống Nhiễm, trông rất màu mè.
Tống Nhiễm cười trêu tức nhìn cậu ta: “Xem ra không có ở đây rồi, vậy tớ không làm phiền nữa." Nói xong liền định quay lưng đi.
Nhưng còn chưa kịp xoay người, bên trong đã vang lên một giọng nói trầm thấp, âm điệu kéo dài, mang theo chút mùi vị đe dọa: “Phong Minh."
Nói xong, Vu Tinh Tinh cầm điện thoại chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
Những người còn lại nhìn nhau ngớ người.
Tống Nhiễm cũng không nói gì nhiều, tuy hành động của Vu Tinh Tinh có hơi lạ, nhưng đoạn video cũng chỉ quay mỗi cái loa, giờ lại còn bị cô ta tự tay xóa rồi.
"Tớ có chút việc phải ra ngoài." Tống Nhiễm nói với hai người còn lại rồi bước ra khỏi cửa.
Dưới ký túc xá nữ.
[Tôi tới rồi, cậu ở đâu?]
Tin nhắn của Tống Nhiễm vừa gửi đi, không xa đã có tiếng người vang lên: “Tống Nhiễm, tớ ở đây này!"
Phùng Diễm chạy lon ton tới, cậu ta mặc áo ba lỗ thể thao, trên người lấm tấm mồ hôi, xem chừng vừa từ sân bóng rổ qua.
Nhìn đôi giày bóng rổ hàng hiệu trên chân cậu ta, Tống Nhiễm khẽ nhướng mày: “Cậu chắc chắn đi học hộ tớ chứ?"
Từ lần đầu gặp mặt, Phùng Diễm đã cảm thấy bảng xếp hạng hoa khôi của trường sắp sửa phải cập nhật, quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi Tống Nhiễm đã trở thành hoa khôi mới.
Vừa biết cô ấy cần tìm người đi học hộ, Phùng Diễm lập tức nhận lời ngay.
"Được rồi." Tống Nhiễm đưa tay, chuyển chồng sách trong tay cho cậu ta.
Phùng Diễm vừa nhận lấy đã hơi giật mình, đống sách này ít nhất cũng phải mười mấy, hai mươi cuốn, sao cô ấy lại có thể dễ dàng đỡ bằng một tay như vậy, thậm chí còn dư một tay để nhắn tin?
Đúng là nữ thần có khác!
Tống Nhiễm hỏi: “Bao nhiêu tiền, tớ chuyển cho cậu."
"Ừm, tính theo giá thị trường nhé? Ba mươi tệ một tiết?" Phùng Diễm thăm dò đáp.
Hai người cũng không còn chuyện gì khác để nói, sau khi chuyển xong, Tống Nhiễm liền rời đi.
Còn Phùng Diễm, hai tay ôm chồng sách, cũng không để ý đến điện thoại.
Đến khi về tới ký túc xá, cậu ta mới phát hiện tài khoản của mình đã nhảy số 30.000 tệ... Chị Nhiễm chơi lớn thật đấy!
Lần tới nhất định phải mời chị ấy đi ăn mới được!
Về phía này, Tống Nhiễm ghé qua tòa nhà văn phòng của Đại học Tống Thành, vốn định thử vận may, nhưng không ngờ, cửa một văn phòng nào đó lại đang mở.
Tinh thần cô phấn chấn hẳn lên, bước chân cũng nhanh hơn rất nhiều. Lúc đi tới cửa, ngón tay cô khẽ chạm vào thứ gì đó trong túi.
"Bảo bối, dậy đi làm nào."
Tống Nhiễm bước tới gõ cửa, vừa gõ hai cái, bên trong đã có tiếng bước chân vọng ra.
Tống Nhiễm hơi nghiêng đầu.
"Đúng là không nhầm thật, Giáo sư Phó có ở đây không?"
Nghĩ lại cái tát tối qua, Phong Minh nhìn Tống Nhiễm với chút hứng thú.
Cậu ta tựa vào khung cửa: “Cậu nói trước cậu tìm anh ấy làm gì đã, rồi tớ mới nói cho cậu biết anh ấy có ở đây không."
Phong Minh hôm nay mặc đồ thường, cảm giác như tìm lại được sự "trẻ trung", còn nhướng mày về phía Tống Nhiễm, trông rất màu mè.
Tống Nhiễm cười trêu tức nhìn cậu ta: “Xem ra không có ở đây rồi, vậy tớ không làm phiền nữa." Nói xong liền định quay lưng đi.
Nhưng còn chưa kịp xoay người, bên trong đã vang lên một giọng nói trầm thấp, âm điệu kéo dài, mang theo chút mùi vị đe dọa: “Phong Minh."
3
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
