TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

"Không phải, cô đi nhầm rồi." Phong Minh quay đầu định đóng cửa, giây tiếp theo bỗng nhớ ra điều gì đó: "Khoan đã, thuốc gì cơ?"

Tống Nhiễm đưa chiếc hộp đang ôm trong lòng qua, hơi lắc một cái rồi lập tức thu về, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào anh ta.

"Không phải anh mua đúng không? Mạo danh nhận hàng tôi sẽ báo cảnh sát đấy nhé."

"Trông tôi giống loại người đó sao?" Phong Minh cười khẩy một tiếng, nhưng mắt vẫn dán chặt vào chiếc hộp, đúng lúc này phía sau vọng đến một giọng nói trầm ấm.

"Vào đi."

"Được thôi."

Phong Minh mở cửa cho người vào, chỉ là không ngờ, cô gái vừa vào đã đi thẳng về phía sau tấm bình phong, anh ta và Trần Trợ lý đang đứng gác ở đó đồng thời đưa tay ra chặn, nhưng đối phương chỉ nghiêng người một cái, vậy mà đã né được rồi.

Phong Minh: ??? Anh ta chỉ một tháng không luyện tập mà thân thủ lại kém thế này sao?

Trên ghế sofa, Phó Nam Thành đang tựa người khẽ nhấc mắt, bốn mắt chạm nhau với cô gái ôm chiếc hộp, cả hai đều im lặng trong giây lát.

Tống Nhiễm híp mắt: "Trùng hợp thật nhỉ."

Phong Minh đi tới, ánh mắt đầy tò mò: "Hai người quen nhau à?"

Tống Nhiễm nói: "Không quen, cũng chỉ gặp hai lần thôi, anh ta đẹp trai thế này, khó mà quên được." Cô gái nét mặt thản nhiên, ôm chiếc hộp đứng đó, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa vô tội.

Nói chuyện một chút cũng không khiến người ta thấy khó chịu.

Phong Minh khoanh tay trước ngực cười dựa tới gần: "Tiểu muội, vậy em xem anh này, có nhớ được không?"

Mắt Tống Nhiễm lóe lên: "Có chứ, anh tên là gì?"

"Phong..."

"Cô là người đến giao thuốc à?" Phó Nam Thành chợt lên tiếng, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, anh ta mắt đen hơi rũ xuống, thần sắc không rõ ràng nhìn cô gái trước mặt. Cô ấy ở đây, đang đóng vai thân phận gì?

Tống Nhiễm bèn nét mặt thản nhiên mở miệng nói: "Vừa nãy tôi gặp một người ở dưới lầu, anh ta đưa tôi năm trăm tệ, bảo tôi mang thuốc tới." Nói xong, cô ấy mở điện thoại đưa thẳng đến trước mặt hai người, bên trên là một tin nhắn:

[Tài khoản của quý khách nhận được 500 nhân dân tệ, số dư 508.8]

Phong Minh: "..." Lập tức cạn lời.

Anh ta "ôm cây đợi thỏ" cả một ngày trời, từ Kinh Thành điều động bao nhiêu người, kết quả cuối cùng chỉ "tóm" được một cô nhóc cầm tiền làm việc vặt?

Còn về việc cô nhóc này là thần y Chấp Thuật... thì Phong Minh nghĩ còn chẳng thèm nghĩ tới.

"Cái người nhờ cô chạy việc đó trông thế nào cô có biết không? Anh ta có để lại thông tin liên lạc gì không?" Phong Minh truy hỏi.

"Không biết. Cô ta đeo kính râm và khẩu trang, đưa đồ cho tôi xong thì chuyển tiền luôn cho tôi, không có thông tin liên lạc."

"Vậy hắn cao bao nhiêu? Bao nhiêu tuổi, cái này chắc chắn cô phải biết chứ?"

"Cao khoảng 1m7, cỡ tuổi anh."

"Cỡ tuổi tôi á?" Phong Minh chỉ vào mình, giọng không khỏi nâng cao một tông. "Cô chắc là không nhìn nhầm chứ?"

Trên quốc tế từng lưu truyền vài tấm ảnh của Chấp Thuật, tuy không rõ thật giả, nhưng điểm chung của những bức ảnh này là: Chấp Thuật là một ông lão ngoài năm mươi tuổi.

Không biết được lan truyền từ đâu, nhưng gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Hơn nữa, năng lực của Chấp Thuật cũng cho thấy hắn là người giàu kinh nghiệm, sao có thể là một thanh niên ngoài hai mươi tuổi được chứ, đặt điều cũng đừng vô lý thế.

E là người ủy thác cho cô bé này đi đưa đồ cũng không phải Chấp Thuật thật.

4

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.